" Em cảm thấy trong thức ăn có mùi thuốc rất nhạt ".
Tống Nhiễm đã được nước linh tuyền tẩy qua, mọi giác quan đều rất nhạy bén, chỉ là mùi thuốc này khá nhạt nên khi cậu phát hiện ra thì mọi người đã ăn được khá nhiều rồi.
" Anh cũng cảm giác được rồi ". Tề Vũ Hiên cũng cảm thấy trong miệng vẫn còn một chút mùi vị lạ, rất nhạt rất khó diễn tả.
" Để ta kiểm tra xem ".
Nhậm tổng quản lấy một cây ngân châm, đâm vào đĩa thịt trước mặt, 5 giây sao thì lấy ra, không có chuyển màu, tức là không có độc.
Tất cả mọi người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi rồi đồng loạt nhìn về hướng hai vị chủ tử nhà mình, cầu giải đáp.
" Không phải thuốc độc, mà nó giống với mùi xạ hương vậy đó". Tống Nhiễm nghiên cứu một hồi mới nhận ra mùi vị này.
" Cái gì xạ hương, phi phi phi ".
Cậu vừa dứt câu, ngoại trừ Tề Vũ Hiên và Nhậm tổng quản còn hơi trấn định ra thì ba người khác đều đỏ mặt mà chạy ra mỗi gốc để nôn hết rồi.
" Họ bị sao vậy ? ". Tống Nhiễm ngơ ngác nhìn Tề Vũ Hiên bên cạnh.
" Em không biết ?". Tề Vũ Hiên khó hiểu nhìn cậu.
" Em phải biết cái gì à ?". Cậu nghiên đầu chớp chớp mắt vô tội nhìn anh.
Tề Vũ Hiên lo lắng vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cậu.
" Xạ hương dùng lâu dài đối với nam nhân có thể dẫn đến mất khả năng có người nối dõi sao này, còn với nữ nhân thì không có khả năng mang thai nữa ".
" Anh cũng nói dùng lâu dài mà , sao họ phản ứng lớn vậy ? ". Cậu chỉ tay về ba hướng khác nhau rồi che miệng cười.
" Họ vẫn còn trẻ lo xa quá mà thôi ".
Tề Vũ Hiên cũng cười lắc đầu, thủ hạ của anh bình thường làm việc rất nghiêm túc cũng lạnh mặt lãnh diễm lắm chứ, nhưng khi rãnh rỗi họ sẽ trở nên trẻ con đến vô độ thế đó.
" Nhậm thúc cho người mang thức ăn xuống hết đi, rồi đóng hết cửa lại ".
Tống Nhiễm bụng kêu âm ỉ rồi, mà khi đói tính cánh của cậu có chút không tốt.
" Vâng, công tử ".
Nhậm tổng quản nghe lời đi làm.
Tề Vũ Hiên thấy cậu nhăn mày biết cậu sắp phát hoả đến nơi, liền triệu tập ba kẻ kia trở lại, chờ người dưới dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ, chỉ để lại chén với đũa đã đổi mới rồi xong thì đóng toàn bộ cửa lại mới thở ra.
" Bây giờ chúng ta ăn cái gì ?". Hắc Diệu để đầu trên vai Bạch Trạch mà than thở.
" Nhắm mắt lại đi ". Tống Nhiễm nhìn bốn người cười thần bí.
Cả bốn rất nghe lời nhắm mắt lại cũng không hỏi lý do. Anh nhìn cậu đầy cưng chiều, anh tin bản thân anh có khả năng bảo vệ cậu, cũng tin tưởng bằng hữu lớn lên cùng mình.
Trên tay cậu xuất hiện liên tục mấy hộp thức ăn, Tề Vũ Hiên giúp cậu mở nắp rồi đặt gọn trên bàn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]