Còn về phần Tống Nhiễm hôm đó cậu thất thần ngồi ngắm bầu trời suy tư nghĩ về Bách Tư Nại bỗng dưng nhận được một cuộc điện thoại nặc danh muốn hẹn gặp mình. Người nặc danh kia khẳng định chắc nịch rằng bản thân có một bí mật liên quan tới thân thế của cậu. Tống Nhiễm vẫn bán tính bán nghi nhưng không ngờ người nặc danh kia trực tiếp nói ra chuyện cậu là người song tính. Khiến cho Tống Nhiễm không thể không tới gặp.
Vừa đến điểm hẹn phục vụ đã dẫn cậu vào phòng riêng của quán. Trong phòng riêng lúc này có bốn người gồm một cặp vợ chồng trung tuổi và một nam, một nữ. Bọn họ vừa nhìn thấy Tống Nhiễm liền kích động không thôi dường như muốn tiến tới ôm lấy cậu. Nhưng Tống Nhiễm mắc bệnh sạch sẽ nghiên trọng nên rất ghét người khác đụng chạm vào mình nên liền tránh né và tỏ thái độ không hài lòng. Để lại một ánh nhìn sắc bén cậu ung dung ngồi xuống lạnh giọng nói.
"Rốt cuộc các người là ai? Vì sao biết chuyện kia, hơn nữa các người gọi tôi tới đây có việc gì? Để tránh mất thời gian của đôi bên chúng ta hãy đi thẳng vào vấn đề chính luôn đi!"
Đôi vợ chồng trung tuổi kia thấy thái độ lạnh nhạt có phần xa cách của Tống Nhiễm thì trong mắt hiện lên một tia mất mát và đau xót, nhất là người vợ nước mắt tuôn rơi như suối luôn. Hai đứa con của họ có phần bình tĩnh hơn, người con trai cất chất giọng trầm ấm vừa nói vừa nhìn về cặp vợ chồng trung niên đang lúng túng trước Tống Nhiễm.
"Anh chính là con trai thất lạc của Quân gia. Xét theo vai vế thì em nên gọi anh là anh hai. Hai người họ chính là cha mẹ ruột của anh"
Tống Nhiễm lục lại kí ức về cha mẹ của nguyên chủ, nhưng hình ảnh cha mẹ trong kia ức của cậu và hai người trước mắt vô cùng khác biệt. Hơn nữa nguyên chủ vì mang cơ thể song tính bị cho là quái vật nên mới bị vứt bỏ chứ ở đâu ra cái chuyện thất với chả lạc.
Hơn nữa mấy chục năm trôi qua rồi, trước đây khi nguyên chủ bị người ta bức ép cũng chưa từng thấy bọn họ xuất hiện, bây giờ mới chủ động hẹn gặp muốn nhận lại cậu rốt cuộc là có ý đồ gì? Khiến cho Tống Nhiễm rất nghi ngờ về độ xác thực của chuyện này. Nên cậu vẫn giữ thái độ bình tĩnh và lạnh nhạt như lúc đầu tiếp chuyện.
"Mấy người tìm nhầm người rồi. Ba mẹ tôi vì chuyện tôi là người song tính nên xem tôi là quái vật và vứt bỏ tôi. Tôi cũng không có hứng thú thấy sang bắt quàng làm họ nên xin cáo từ trước!"
Tống Nhiễm nhìn trang phục trên người họ cũng đủ biết bọn họ là người của giới thượng lưu rồi. Nhưng cậu không muốn biết họ một mực khăng khăng muốn nhận lại cậu là có mục đích gì? Mà chính Tống Nhiễm cũng không chắc chắn bọn họ có phải cha mẹ ruột của nguyên chủ hay không! Nhưng dù sao hiện tại bây giờ cậu là Tống Nhiễm chứ không phải nguyên chủ Vãn Phong. Nếu đúng thì họ chỉ là cha mẹ của nguyên chủ chứ không phải của Tống Nhiễm cậu.
Suy nghĩ đã thông suốt những gì cần nói Tống Nhiễm đều đã nói nên cậu nhanh chóng đứng dậy rời đi. Người phụ nữ trung niên mới vừa nhận cậu là con bỗng dưng lên cơn đau tim ngã khụy trên bàn. Trước khi mất đi ý thức Quân phu nhân bà ấy vẫn nắm chặt lấy góc áo của Tống Nhiễm dường như muốn níu kéo cậu.
Nếu đúng thì dầu gì bà ấy cũng là mẹ của nguyên chủ nên Tống Nhiễm cũng không có cách nào nhẫn tâm được. Thế là cậu đành phải đi theo tới bệnh viện.
Quân phu nhân vừa được đưa tới nơi thì viện trưởng đã dẫn theo một đội ngũ y bác sĩ đứng ở cửa chờ sẵn và trực tiếp đẩy bà ấy vào thẳng phòng cấp cứu luôn. Đèn phòng cấp cứu sáng liên tục mười mấy tiếng vẫn chưa tắt bác sĩ và y tá thay ca liên tục khiến cho tâm trạng của ai nấy cũng đều trùng xuống.
Tống Nhiễm ngồi trên ghế chờ cứ chốc lại nhìn đèn phòng cấp cứu mấy người nhà Quân gia cũng im lặng chờ đợi. Cuối cùng đèn cấp cứu cũng đã tắt Quân phu bà ấy được đẩy phòng vô trùng để theo tình hình. Viện trưởng vuốt mấy giọt mồ hôi lạnh trên trán cung kính nói với mọi người.
"Tình hình phu nhân đã ổn, ngày mai bà ấy sẽ tỉnh lại nên mọi người đừng quá lo lắng!"
Lời nói của bác sĩ khiến cho mọi người yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Tống Nhiễm muốn rời đi nhưng cậu bỗng dưng lóe lên một suy nghĩ liền đi tới trước mặt Quân lão gia nói. "Không phải mấy người luôn khăng khăng là chúng ta có quan hệ huyết thống hay sao! Bây giờ dù sao cũng đang ở bệnh viện chúng ta cùng nhau đi xét nghiệm ADN không phải là sự thật sẽ sáng tỏ hay sao?"
Thế là cậu cùng Quân lão lão gia dùng tóc làm giám định ADN. Tống Nhiễm muốn rời đi trước nhưng nhớ lại cái ảnh mắt cầu xin của Quân phu nhân trước khi mất đi ý thức nên đành phải ở lại bệnh viện tiếp tục chờ.
Nhưng cơ thể mệt mỏi với ngồi chờ trước phòng bệnh mười mấy tiếng đồng hồ nên sau khi cùng Quân lão gia đi làm giám định thì trên đường trở lại phòng bệnh của Quân phu nhân cậu đã ngất xỉu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]