"Khả Mạn, em giận tôi sao?" 
"Không giận." 
"Nói dối. Nếu không giận tại sao đã ba ngày kể từ khi tôi vào bệnh viện em vẫn không hề đến thăm tôi?" 
Nghe thấy giọng điệu như sắp khóc từ trong điện thoại, Thập Nhất hờ hững nhắc nhở: "Không cần khóc, giờ tôi không nhìn thấy được đâu." 
Bíp… Điện thoại vang lên âm báo đề nghị kết nối cuộc gọi video. 
Tên này thật lắm trò mà! 
Vừa nhấn đồng ý, gương mặt chàng trai với đôi mắt hồng hồng nhanh chóng xuất hiện, là nét mặt chuẩn bị ăn vạ quen thuộc. 
"Khả Mạn… Tôi nhớ em." 
Không hổ là điện thoại xịn, camera rõ nét nên biểu cảm của hắn được truyền đến vô cùng chân thật. Thập Nhất có cảm giác rất lạ, vẫn là Quách Tần ấy nhưng hình như đã có điều gì thay đổi. 
"Sao em không tới thăm tôi?" 
"Tôi bận thu xếp hậu quả do cậu để lại." 
Đột nhiên Quách Tần cúi đầu nên không thấy cảm xúc của hắn, chỉ có giọng nói trầm thấp bộc lộ buồn bã. 
"Tôi nghe về chuyện bị mất chức của em rồi. Khả Mạn, em có hối hận vì đã làm vậy không?" 
Thập Nhất im lặng nhìn màn hình, không trả lời. 
Đợi Quách Tần ngẩng lên liền đối diện với đôi mắt bình lặng như mặt hồ, là mặt hồ tối đen như mực không thể nhìn thấu bên trong. Lúc này Thập Nhất mới chậm rãi mở miệng: 
"Trả lời thật cho tôi nghe xem, Quách Tần, cậu vui chứ?" 
Câu hỏi không đầu không đuôi nhưng Quách Tần lại hiểu rõ cô muốn nói đến điều gì. 
Hắn nhìn cô một lúc thật lâu, không biểu lộ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nhat-ky-bao-mau-cua-nhat-ca/367295/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.