Ban ngày bầu trời còn rõ xanh ngắt mà bây giờ đã bị giăng kín bởi mây đen, tiếng sấm vang rền báo hiệu một cơn mưa lớn sắp ập tới.
Trông thấy tình hình thời tiết không ổn, Quách Tần lo lắng nói với cô gái duy nhất đang ở trong phòng: "Phương tổng, nếu giờ cô không về, chút nữa mưa tới đi đường sẽ nguy hiểm hơn đó."
"Hôm nay tôi ở lại với cậu."
"Hả? Nhưng ngày mai cô còn buổi ghi hình nữa mà."
"Tôi đâu thể để một mình cậu ở lại đây."
"Phương tổng không cần lo về điều đó đâu. Tôi vốn là trẻ mồ côi nên phải tự lập từ nhỏ, chỉ mới thế này mà không tự lo được thì sao có thể sống đến chừng này tuổi."
Quách Tần đã quen với việc sẽ nhìn thấy ánh mắt thương xót của đối phương khi nghe hắn nhắc đến việc này. Nhưng với cô gái kia thì không, không ngạc nhiên, không thương cảm, cô tỏ ra rất bình thường với gia cảnh của hắn.
"Cậu lo được hay không cũng không ảnh hưởng tới việc tôi ở đây. Đó là trách nhiệm của người đã ký hợp đồng lao động với cậu."
"Cô sẽ kiệt sức nếu cứ phải-"
Lời nói của Quách Tần bị ngăn lại bởi một quả nho vừa được đút vào miệng.
Thập Nhất tiếp tục cho hắn thêm vài quả nữa, vừa nói: "Tôi là sếp, cậu chỉ cần nghe lời tôi thôi."
Chàng trai bị ép ăn đến phồng hai má, giống như hamter dương đôi mắt to tròn ấm ức nhìn cô.
Thập Nhất biết Quách Tần mới ăn xong nên thật ra cũng không dám đút nhiều, mặc dù bộ dạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nhat-ky-bao-mau-cua-nhat-ca/367274/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.