Phát hiện người cứu mình lại là Phương Khả Mạn vừa mắng chửi xong, biểu cảm gương mặt Quách Tần vô cùng phong phú.
"Tôi không hề có ý định tự tử. Nếu không phải vì cô đột nhiên lên tiếng tôi đã không giật mình đến suýt té xuống như vậy."
"Cậu bảo tôi chờ đó, tôi không đáp lời thì có hơi bất lịch sự."
Mắng người lại bị người ta nghe thấy toàn bộ Quách Tần không khỏi cảm thấy xấu hổ, cậu yếu ớt giải thích: "Tôi… cái đó… tôi chỉ nói cho hả giận. Phương tổng không cần cho là thật."
Thập Nhất nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ hồng của chàng trai, không biết suy nghĩ gì, đột nhiên đề nghị: "Cậu thật sự rất hợp làm diễn viên đấy, vẫn không muốn thay đổi à?"
"Từ nhỏ tôi đã yêu thích âm nhạc và ca hát, có thể đối với Phương tổng tôi không đủ tài năng, nhưng tôi tuyệt đối không từ bỏ ước mơ của mình."
"Ồ… nếu đã muốn làm thần tượng như thế thì lần sau đừng có chạy tới trước đầu xe tôi nữa."
"Có lẽ tuổi của chúng ta khắc nhau nên lần nào gặp cô tôi cũng đều thật xui xẻo."
Quách Tần bất giác thốt ra lời trong lòng xong mới nhớ lại thân phận của đối phương là sếp lớn, hoảng hốt chữa cháy: "Tôi không có ý trách cứ Phương tổng đâu ạ. Là lỗi của tôi khi để chân mình bị thương trước ngày đánh giá quan trọng như thế."
"Đúng vậy. Tôi cũng thấy đó là lỗi của cậu, may là cậu gặp tôi đấy, nếu gặp người khác cậu còn phải trả không ít chi phí sửa xe đâu."
Chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nhat-ky-bao-mau-cua-nhat-ca/367270/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.