Sau khi trải qua một đêm đầy kịch tính, sáng hôm sau Thập Nhất là người thức giấc đầu tiên. Cô vốn không có ý định gọi Mạc Lâm dậy nhưng lại nhìn thấy trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, gương mặt hơi tái giống như đang bị ốm. 
Thập Nhất lập tức hoảng hốt, không phải chứ, chẳng lẽ đêm qua chơi quá trớn rồi sao? 
"Đau… đau quá…" 
Môi Mạc Lâm đột nhiên mấp máy mấy chữ như vậy, lông mày hắn nhíu chặt, trông rất đau đớn. 
Thập Nhất lập tức vỗ vỗ mặt Mạc Lâm, gọi hắn thức giấc, nhưng hắn giống như đã chìm vào cơn mê sảng, không thể thoát ra. Dưới đuôi mắt lấp lánh ánh nước, môi hắn run run nói mấy chữ: "Đừng… Đừng đến đây…" 
Bốp… Thập Nhất đột ngột tát thẳng vào mặt hắn một cái rất mạnh, cái tát này lập tức khiến Mạc Lâm tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng. 
Hắn mơ màng mở mắt ra, trong đôi mắt là sự thương tâm, khổ sở vẫn chưa vơi đi. 
"Không sao rồi, chỉ là mơ thôi. Không sao hết." Thập Nhất lau đi giọt nước đọng lại ở khóe mắt hắn, nhỏ giọng an ủi. 
Trong bốn năm qua, đây đã là lần thứ tư Mạc Lâm gặp ác mộng như vậy. Điểm chung giữa chúng đều là diễn ra sau khi bọn họ có một đêm mặn nồng với nhau và Mạc Lâm thì không thể nhớ ra nội dung giấc mơ là gì mà khiến bản thân khổ sở đến thế. 
"Anh khỏe chưa? Muốn uống nước không?" 
Mạc Lâm lặng lẽ lắc đầu, sau mỗi lần gặp ác mộng như vậy tinh thần hắn đều rất mệt mỏi. 
"Vợ… lần này anh không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nhat-ky-bao-mau-cua-nhat-ca/367171/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.