Sắc mặt của trưởng môn có chút cứng đờ lại, Tiêu Lượng Sơn thì chỉ cười gượng ngồi ở một bên.
Ai mà biết được nha đầu này nhìn bề ngoài thậm chí còn nhỏ hơn tuổi y lại hống hách không xem ai ra gì thế kia.
Thượng Trầm liếc mắt nhìn Hạ Hạ, mặc dù hắn không biết vì sao lại làm thế nhưng linh tính mách bảo cho hắn biết rằng nếu làm như vậy thì Hạ Hạ sẽ ngoan hơn một chút.
Quả nhiên cô như thu lấy tính hiệu từ hắn, chịu ngoan ngoãn nói chuyện tử tế: "Dù gì cũng là trao đổi với nhau, nên cũng không tính là ta cứu đệ tử đó."
Boss nhà mình, tổ tông nhà mình không muốn mình làm như thế thì Hạ Hạ đành phải chịu thua lui về một bước thôi.
Sắc mặt của trưởng môn lại chẳng khá hơn, ông nghiêm nghị nói: "Cái trao đổi của ngươi chính là mười năm của một con người! Ngươi còn xem chính đạo vào mắt không?"
Vừa nghe câu này của trưởng môn thì trong lòng Thượng Trầm đã biết chắc rằng lần này không khuyên Hạ Hạ lùi bước chân nhượng bộ được rồi.
Quả nhiên Hạ Hạ liền khinh bỉ chẳng nể nang gì mà nói lại: "Nếu như xem chính đạo vào mắt thì bổn cô nương ta đây tu tà đạo làm gì?"
Trưởng môn: "..."
Tiêu Lượng Sơn không biết lấy đâu ra cái quạt mà che mặt mình lại, nhưng bả vai run rẩy kia đã bán đứng phong cách thanh lịch này của y. Có vẻ gương mặt y sau cái quạt chính là vẻ mặt nhịn cười muốn ra cả nước mắt.
Câu nói này của Hạ Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nhat-ki-song-cung-boss-phan-dien/1010593/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.