Dung Hoàng bị cay đến đỏ môi, vừa hít vừa nói: "Chắc là vậy."
Dư An Thanh thấy vậy thì ồ lên một tiếng, rót một ít nước từ bình nước bên kia đưa cho Dung Hoàng: "Hôm nay chỉ có nhiêu đây thôi, uống tiết kiệm chút."
Dung Hoàng ôm cốc gật đầu, sau đó ngửa cổ uống mấy ngụm.
Hết rồi?
Dư An Thanh lại bị Dung Hoàng làm cho kinh ngạc, nhưng đã quen dần nên cô ấy không còn sốc nữa, giờ đây, Dư An Thanh đã có thể giữ được vẻ mặt bình tĩnh.
"À đúng rồi, người mới đến ở ngay cạnh phòng chúng ta, cô đã biết chưa?"
"Cái gì?" Dung Hoàng bật dậy, trong mắt lộ ra vẻ khó tin: “Bên cạnh?”
Dư An Thanh gật đầu.
"Má ơi, con phải đi xử lý cái tên Phù Thuật này ngay mới được!" Dung Hoàng lầm bầm.
Dư An Thanh không nghe rõ, vừa định hỏi thì đã thấy Dung Hoàng xỏ giày chạy ra cửa, mở một khe nhỏ như kẻ trộm.
Dung Hoàng nhìn qua khe cửa, lúc này đã gần tối, trong hành lang có người đi lại.
Dung Hoàng không thấy cánh cửa bên cạnh, vừa định đóng cửa lại thì một bàn tay trắng bệch đột nhiên xuất hiện, ngăn cản động tác của Dung Hoàng.
Dung Hoàng còn chưa kịp phản ứng thì cánh cửa đã bị bàn tay ấy đẩy ra.
"Tiểu Hoàng Nhi, dạo này cô khoẻ chứ?" Khi thấy Phù Thuật, Dung Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nhan-vat-phan-dien-vua-ngot-ngao-vua-hoang-da/3712072/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.