Chỉ biết dựa vào năng lực mạnh mẽ mà thôi. 
  
Sớm muộn gì cũng có một ngày Phó Hoè quỳ dưới chân ông ta! 
  
Trong bóng tối, đôi mắt của tiến sĩ Trương sáng lên một cách kỳ lạ. 
  
Cửa phòng Dung Hoàng bị đẩy ra, tiến sĩ Trương nín thở bước vào. 
  
Cả hai người trong phòng dường như đang ngủ say, tiến sĩ Trương có thể nghe thấy tiếng thở đều đều. 
  
Tiến sĩ Trương mò đến trước giường của Dung Hoàng, chậm rãi lấy ống tiêm trong túi ra, kìm nén sự hưng phấn rồi đ.â.m vào cổ Dung Hoàng. 
  
Tiến sĩ Trương nghe thấy một tiếng "chậc", ngay sau đó, tay ông ta bị một lực mạnh xoay lại. 
  
"Á!" Kim tiêm đ.â.m vào cổ tiến sĩ Trương, ông ta cảm nhận được thuốc đang nhanh chóng tiến vào cơ thể mình. 
  
Để ngăn Dung Hoàng tỉnh dậy giữa chừng, tiến sĩ Trương đã đặc biệt chuẩn bị một loại thuốc có hiệu quả cao, loại thuốc có thể hạ gục một con bò. 
  
Trước khi nhắm mắt ngất đi, dường như ông ta nhìn thấy Dung Hoàng đang ngồi trên giường, cười một cách tinh quái. 
  
Dung Hoàng vỗ tay, đá tiến sĩ Trương đang nằm sấp cạnh giường xuống đất, xuống giường bật đèn lên. 
  
Dư An Thanh cũng đã ngồi dậy, vẻ mặt lạnh lùng, khoanh tay trước ngực: "Lão già đáng chết, nửa đêm khuya khoắt dám tới đánh lén, đưa ông ta đến chỗ chỉ huy căn cứ." 
  
Nếu không phải Dung Hoàng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nhan-vat-phan-dien-vua-ngot-ngao-vua-hoang-da/3711393/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.