Ôm cái bụng mềm của mình, Dung Hoàng kéo góc áo Phó Hoè: "Chậm lại chút."
Cảm nhận được vải áo bị kéo căng, giọng nói nhỏ nhẹ của cô gái nhỏ vang lên sau lưng mình, đôi mắt Phó Hoè tối sầm lại.
Thật là táo bạo, không biết phải nói gì.
Phó Hoè giảm tốc độ, nhưng Dung Hoàng không ngờ Phó Hoè lại trực tiếp dừng lại, khiến cô va vào lưng Phó Hoè.
"Ưm." Dung Hoàng che trán lùi về phía sau hai bước, khóe mắt đỏ lên, trong mắt dần dần tích tụ hơi nước.
Phó Hoè quay lại, thấy đôi mắt cô gái nhỏ đỏ hoe, nước mắt trào ra nhưng không rơi xuống.
Ngón tay Phó Hoè hơi động, anh kiềm chế ý muốn đưa tay lên lau đi giọt nước đọng trên khóe mắt cô.
Dù sao đi nữa, sự xuất hiện của Dung Hoàng là một điều bất ngờ.
Ở kiếp trước, Phó Hoè ra ngoài làm nhiệm vụ nhưng không gặp Dung Hoàng.
Tuy nhiên, anh vẫn nhớ rõ người phụ nữ bên cạnh Lương Âu, chính người đó đã cùng vua zombie tấn công căn cứ Tân Sơn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Phó Hoè trở nên sâu thẳm, giọng nói vẫn bình thản như cũ, nhưng lại mang theo một chút cảm giác xa cách khó nhận ra: "Đau không?"
Dung Hoàng khịt mũi, lắc đầu: "Không đau."
Ngoại trừ lúc muốn Phượng Bệnh Bệnh đồng ý một điều gì đó, Dung Hoàng sẽ giả vờ đau, cố gắng khơi dậy trái tim mềm yếu của Phượng Tức. Còn những lúc khác, Dung Hoàng sẽ không phải là người dễ khóc.
Phượng Bệnh Bệnh đã nói, dù là con gái cũng không thể dễ dàng rơi nước mắt.
Nước mắt chỉ dành cho kẻ yếu.
Dung Hoàng nghĩ vậy, khịt mũi, cố gắng không tỏ ra yếu đuối.
Nghe vậy, Phó Hoè quay người tiếp tục đi: "Vậy chúng ta đi thôi."
Không nghe thấy lời an ủi từ Phó Hoè, Dung Hoàng có hơi tủi thân.
Anh không phải là người đã từng rửa chân cho cô.
Dung Hoàng đi theo Phó Hoè vào phòng kiểm tra, chưa kịp ngồi xuống thì đã nghe thấy một giọng nói từ trên đầu.
"Ngẩng đầu lên."
Dung Hoàng ngoan ngoãn ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt đen láy của Phó Hoè.
Ánh mắt áp lực của Phó Hoè lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt Dung Hoàng, đánh giá kỹ lưỡng.
"Qua bên kia kiểm tra lại đi." Phó Hoè chỉ vào thiết bị trong góc, trầm giọng nói.
Dung Hoàng nhìn về phía ngón tay của Phó Hoè chỉ, đó là thiết bị kiểm tra xem có bị nhiễm virus zombie hay không.
Thủy Thủy đã nói, cô là Nữ hoàng Zombie, máy móc thông thường không thể phát hiện ra được, vì vậy Dung Hoàng không hề sợ hãi mà tiến tới chích đầu ngón tay để lấy máu.
Trong suốt quá trình, Phó Hoè nhìn Dung Hoàng mãi, không biết đang suy nghĩ gì.
Kết quả kiểm tra nhanh chóng được đưa ra.
Thấy kết quả không có vấn đề gì, Phó Hoè để Dung Hoàng quay về.
Dung Hoàng vừa đi chưa được bao lâu, Lương Âu đã tới tìm anh.
"Anh Phó, chuyện là như này, khi nào tôi có thể ra ngoài làm nhiệm vụ?" Lương Âu cười lấy lòng hỏi Phó Hoè.
Phó Hoè không rời mắt khỏi bản báo cáo kiểm tra trên bàn, trầm giọng nói: "Cậu có năng lực gì?"
Lương Âu dừng lại một chút, dường như đã quyết định điều gì đó, sau đó nói: "Sấm sét và tốc độ."
"Năng lực kép?" Phó Hoè nhướng mày hỏi, anh không ngờ Lương Âu lại giấu năng lực đặc biệt.
Kiếp trước, sau khi Lương Âu đến căn cứ Tân Sơn, Lương Âu chỉ có năng lực tốc độ, không ngờ hắn ta cũng có năng lực kép.
Có vẻ như kiếp này đã khác với kiếp trước.
Có lẽ vì đã bị tổn thất ở nhà ăn nên Lương Âu càng nóng lòng muốn lập công, để rồi tiến vào tầng lớp cao cấp của căn cứ Tân Sơn giống như kiếp trước.
Tuy nhiên, Phó Hoè cảm thấy kế hoạch của Lương Âu sẽ không thành công.
Từ khoảnh khắc được sống lại, không chỉ Lương Âu mà cả tiến sĩ Trương, người đã phản bội và lén lút mở cửa cho zombie vào, sẽ không được tha thứ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]