Đá vào chân người bên cạnh, Phó Hoè nhẹ giọng nói: "Đi tìm tinh hạch đi." 
Phó Hoè vừa dứt lời, một vài người đã xuống xe ngay lập tức, sải bước về phía trước, lục lọi trong đống zombie. 
Họ phá vỡ đầu của zombie, lục lọi bên trong, tìm ra những tinh hạch đủ màu sắc. 
Hàng chục zombie bị lật tung, họ thu được một túi chứa đầy tinh hạch. 
Khoái Diệp, người có thân hình vạm vỡ nhất trong nhóm, xách túi nylon ném vào cốp xe, sau đó đi đến bên Phó Hoè, nói với giọng mang tính thương lượng: "Anh Phó, cô gái này đi một mình không an toàn đâu, hay là để cô ấy đi cùng chúng ta nhé?" 
Dù sao thì trong căn cứ cũng không thiếu lương thực cho bất cứ ai. 
Ngón tay thon dài của Phó Hoè vuốt cổ tay áo sạch sẽ, nhìn cô gái nhỏ mềm mại như thỏ, từ từ hạ mắt, lười biếng mở lời, như thể chưa tỉnh ngủ: "Cậu chịu trách nhiệm cho sự an toàn của cô ấy à?" 
Khoái Diệp nhìn Dung Hoàng đang cúi đầu ngồi xổm ở phía trước xe, không biết cô đang nghĩ gì. Cô gái này nhỏ hơn anh ta những mười tuổi, rõ ràng là chưa trải qua khổ cực, không chừng lúc nào đó sẽ bị zombie bắt được. 
Nghĩ đến đây, lòng tự trọng của Khoái Diệp trỗi dậy, anh ta vỗ ngực, khẳng định chắc nịch: "Sự an toàn của cô Dung cứ giao cho em." 
Phó Hoè nhướng mày, không nói thêm nữa: "Vậy thì đưa cô ấy theo." 
Dù sao thì lần này bọn họ chỉ ra ngoài tìm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nhan-vat-phan-dien-vua-ngot-ngao-vua-hoang-da/3678579/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.