Dung Hoàng đặt chiếu chỉ truyền ngôi và nhận tội trước mặt Ung Tinh, nâng cằm đòi công: "Vì ta đã giúp ngài có được thứ này, ta muốn thương lượng với ngài một chút."
Trong mắt Ung Tinh không có chút gợn sóng, nhìn chữ viết trên chiếu chỉ màu vàng: "Không nghe."
Dung Hoàng coi như không nghe thấy, miệng nhỏ không ngừng lẩm bẩm: "Tối nay cho ta ngủ thêm một tiếng nhé."
Đôi mắt phượng sâu thẳm của Ung Tinh chuyển từ chiếu chỉ sang Dung Hoàng, cười nói: "Không được."
"Ngài thật xấu xa!" Dung Hoàng nhấc chân đá Ung Tinh, sau đó cầm chiếu chỉ truyền ngôi và nhận tội chạy vào nội điện, "Không cho ngài nữa!"
Ung Tinh cũng không đuổi theo, mỉm cười, nghịch nghịch con dấu hoàng tử trong tay.
Một lúc sau, Dung Hoàng tức giận chạy ra ngoài: "Con búp bê vải ta mua lần trước đâu rồi?"
Ung Tinh hơi nheo mắt lại, có chút hứng thú nhìn Dung Hoàng đang tức giận, cố ý trêu chọc nàng: "Vứt rồi."
"Vứt rồi?" Dung Hoàng trợn tròn mắt, suy nghĩ xem nên làm gì để trừng phạt tên khốn Ung Tinh này.
"Ừ." Ung Tinh nhẹ giọng nói, đồng thời vươn tay dài ra, kéo tiểu cô nương vào lòng.
Lần trước ra khỏi cung, Dung Hoàng rất thích thú với hai con búp bê vải bên lề đường, sau khi mua về, Dung Hoàng không thích ôm chàng ngủ nữa, mà đổi sang hai con búp bê đó.
Điều này khiến Ung Tinh vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nhan-vat-phan-dien-vua-ngot-ngao-vua-hoang-da/3674987/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.