Trong lúc cơn tức giận lóe lên trong lòng Ung Tinh, chàng cũng tự cười nhạo chính mình.
Quả nhiên, loại người như chàng không thể ở cạnh một người đối xử chân thành với chàng được.
Ung Tinh thản nhiên khoác tay lên lưng ghế, trong đầu chàng hiện lên một ý nghĩ nguy hiểm.
Trong mắt Ung Tinh lóe lên sát ý, chàng chậm rãi giơ tay lên. Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói của Dung Hoàng: "Nhưng ta không biết đọc chữ."
Ung Tinh: ".???"
Ung Tinh trố mắt. Cho dù năng lực chịu đựng tinh thần của chàng có mạnh đến đâu, dù chàng có thờ ơ với cảm xúc và tức giận thế nào đi chăng nữa, chàng cũng không ngờ Dung Hoàng lại nói với chàng như vậy.
Không biết đọc chữ?
Ung Tinh nghiêng đầu nhìn Dung Hoàng, sự tức giận nguy hiểm đã tiêu tán đi mấy phần, nhưng khí thế cường thế khắp cơ thể vẫn khó có thể bỏ qua.
"Không biết đọc chữ?" Ung Tinh xác nhận lại.
Dung Hoàng có chút ngượng ngùng, vành tai hơi đỏ lên, nàng chỉ không biết những chữ phức tạp như vậy mà thôi.
Nàng cũng từng đến trường học ở Thần giới, nhưng vài ngày sau đã bị đuổi học. Những chữ nàng học được sau này đều do Phượng Tức dạy cho nàng.
Chết tiệt, hảo hán không đề cập đến trước đây anh dũng thế nào!
Tâm trạng Ung Tinh đã tốt hơn, phân phó Tống Sướng, người đang canh giữ ngoài điện, dời một chiếc ghế đến bên cạnh mình, sau đó bảo Dung Hoàng ngồi xuống: "Ngươi có muốn biết trên đó viết gì không?"
Đương nhiên Dung Hoàng rất tò mò, nếu nàng biết trên đó viết cái gì, nàng có thể lừa gạt nam chính.
Ung Tinh tính tình tốt cười vui vẻ, trải danh sách lên bàn, "Ta có thể dạy cho ngươi?"
Không hiểu sao Dung Hoàng lại cảm thấy mình có ý đồ, liếc nhìn danh sách: "Được."
Ung Tinh lười nhác, hài lòng kéo dài âm cuối, cầm bút lông chấm mực, đối chiếu với danh sách, chàng viết từng cái tên lên tuyên chỉ.
Dung Hoàng bối rối, sau đó trơ mắt nhìn Ung Tinh lấy ra một tờ giấy tuyên chỉ khác và viết lên đó.
Xong xuôi, chàng lật mặt sau của giấy tuyên chỉ, đặt trước mặt Dung Hoàng, cười rất hiền lành?
"Đưa mảnh giấy này cho Ung Bân Úy được không?" Chàng vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa đầu Dung Hoàng, giọng Ung Tinh trầm xuống, mang theo ý cười sâu sắc: "Ngoan."
Dung Hoàng cảm thấy đầu chó của mình... à không, là cái đầu cao quý của mình không thể giữ được nữa.
Nếu nàng từ chối.
Dung Hoàng: QAQ.
"Được được được." Dung Hoàng run rẩy đáp lại.
Sự thật đã chứng minh, cha ngươi vẫn là cha ngươi, Phượng Tức vẫn là Phượng Tức, Phượng Tức đáng sợ.
Ặc.
—
Dung Hoàng không ngờ rằng Ung Tinh đã phát hiện ra thân phận ẩn giấu của nguyên chủ.
Và đã phát hiện ra từ lâu rồi.
Cái đầu hồ ly của nguyên chủ được dùng để tăng chiều cao thôi sao?
Không thông minh tuyệt đỉnh bằng nàng.
Dung Hoàng lấy danh sách giả Ung Tinh đưa cho nàng từ dưới gối ra, gọi Thủy Thủy: "Ngươi có biết trên đó viết gì không?"
"Tôi không biết." Thủy Thủy nhẹ nhàng nói, không hề xấu hổ.
Dung Hoàng: Ta rất tức giận.
Dung Hoàng quyết định từ hôm nay sẽ trở thành một đứa trẻ ngoan, yêu thích học tập và đọc viết.
Vừa lúc nàng chuẩn bị chồm dậy trên chiếc giường nhỏ để tập trung tinh thần thì nghe thấy giọng nói the thé của Du Sơn, to đến mức mái nhà sắp bay.
"Điện hạ đã trở về, Dung Hoàng, ngươi mau tới thư phòng hầu hạ điện hạ đi." Nói xong, cầm phất trần lắc m.ô.n.g rời đi.
Trong lòng Dung Hoàng mới vừa nói "gay", đột nhiên thấy hắn cũng chẳng phải hay, ánh mắt lập tức trở nên thương hại.
Dung Hoàng đổ hai bát nước lớn, đôi chân nhỏ gầy chạy vào thư phòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]