Dung Nhiễm tìm một nữ nghiên cứu sinh làm gia sư, giao cho nàng rất nhiều đề bài. 
  
Hai ngày nay, Dung Hoàng ngày nào cũng làm đề, thậm chí ban đêm còn nằm mơ mình đang làm đề. 
  
Bị các loại bài tập chi phối thời gian, quả thực đáng sợ cực kỳ. 
  
Đường Tiễn trơ mắt nhìn Dung Hoàng tức giận quay đầu lại, nghiêng đầu lấy điện thoại ra. 
  
Chân ngắn là sự thật, còn thẹn quá hoá giận. 
  
Chậc. 
  
— 
  
Buổi tối về nhà, ba mẹ Dung đi công tác về. 
  
Mẹ Dung mang quà đến cho Dung Hoàng: “Lát nữa về phòng con xem có thích không, buổi tối mẹ dẫn con đi ăn tối với một người bạn của mẹ nhé.” 
  
Dung Hoàng gật đầu. 
  
Nàng đã đến thế giới này được mấy ngày, ngoại trừ trường học thì chưa đi nơi nào khác. 
  
Đầu nàng sắp nổ tung vì nghiên cứu bài tập, nàng cần phải thư giãn. 
  
Nếu không sớm hay muộn nàng cũng sẽ phát điên. 
  
Mẹ Dung thích nhất dáng vẻ ngoan ngoãn của Dung Hoàng, bà âu yếm vuốt tóc Dung Hoàng nói: “Ngoan.” 
  
"Gần đây con cảm thấy chân có chút cảm giác.” Dung Hoàng đột nhiên nói. 
  
Ngồi trên xe lăn suốt ngày không phải là một biện pháp, tuy đỡ tốn sức hơn nhưng nàng luôn cảm thấy mình đang thật sự tàn tật. 
  
Kim Phượng cao quý nhất tộc không cho phép sự không hoàn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nhan-vat-phan-dien-vua-ngot-ngao-vua-hoang-da/3674887/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.