Chương trước
Chương sau
Từ trước đến nay, Lãnh Cơ Uyển cũng chưa từng giết người, nếu như lúc trước nàng nhất định sẽ không do dự, nhưng bây giờ linh hồn đã dung nhập với nguyên chủ, nàng cũng có thể cảm nhận được cảm xúc, cho dù có là địch nhân nhưng vẫn không khỏi có chút khó xử.
Nhưng Lãnh Cơ Uyển cũng không do dự quá lâu, trường kiếm giơ lên chém ra một đường thẳng tắp.
Một dòng máu tươi bắn lên tay nàng, có chút sền sệt.
Cơ thể của nam nhân cũng nặng nề ngã xuống.
Hết thảy chỉ trong một nháy mắt.
Lúc này Lãnh Cơ Uyển mới sực tỉnh, nàng rốt cuộc cũng nhớ đến, mục đích của mình đến đây là gì.
Chiến trường chính là địa phương giết người, cũng không phải một nơi để nàng đi dạo.
Những người bên cạnh đối với chuyện này đã sớm quen thuộc, chỉ coi như việc hàng ngày, một nam nhân trong đó an tĩnh đi lên trực tiếp kéo theo xác chết ném ra ngoài.
Lãnh Cơ Uyển siết chặt trường kiếm trong tay, trong lòng cũng không cảm thấy ghê tởm, dù sao đối phương cũng là địch nhân, nàng chỉ có một chút không thoải mái, tựa hồ không rõ ràng mình đang làm chuyện gì.
Nàng đem trường kiếm cắm trên mặt đất, sắc mặt bình thản, xoay người đối với Sở Tiêu chắp tay: “Sư phụ, nếu không còn chuyện gì, thì ta về trước nghỉ ngơi.”
Nói xong, liền chuẩn bị rời đi.
Sở Tiêu cũng không có bao nhiêu phản ứng, chỉ là thanh âm có chút run rẩy: “Được rồi, ngươi đi trước đi.”
“Thời gian tới, có lẽ sẽ phải khiến ngươi vất vả, bên phía Nguyệt quốc cũng đã bắt đầu hành động.”
Lãnh Cơ Uyển cước bộ dừng trong thoáng chốc, nàng nhún vai, thanh âm thực nhẹ: “Sư phụ yên tâm, ta biết mình phải làm gì.” Nói đến đây, gương mặt nàng thoáng xuất hiện nụ cười nhạt.
“Hơn nữa, ta đã đáp ứng sư phụ, nhất định sẽ không nuốt lời.”
Sở Tiêu chắp tay sau lưng, trông thấy Lãnh Cơ Uyển tâm tình vẫn còn tốt, sắc mặt cũng thả lỏng.
“Được rồi, nơi đây cũng không cần ngươi, ngươi đi đi.”
Lãnh Cơ Uyển nghe vậy, nàng cũng không tiếp tục nán lại, mà nhanh chóng rời đi.
Nhìn xem bóng lưng dần dần biến mất, sau đó tầm mắt chuyển về trường kiếm cắm trên mặt đất, Sở Tiêu phảng phất như già đi vài tuổi.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, từ ngày đó đến nay cũng đã hơn mười ngày, tâm tình của Lãnh Cơ Uyển cũng không còn nặng nề như trước.
Lúc này thời gian đang vào giữa đêm, Lãnh Cơ Uyển đang nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt lại, làm cách nào cũng không thể ngủ được.
Đúng lúc này, từ bên ngoài truyền đến một thanh âm huyên náo.
“Mau! Chuẩn bị vũ khí!”
“Cung tiễn thủ! Xếp hàng!”
“Nhanh lên, kêu tất cả mọi người thức dậy! Chuẩn bị có chiến tranh!”
Vô số tiếng bước chân, tiếng người hô, phức tạp, ồn ào.
Nghe được thanh âm bên ngoài, Lãnh Cơ Uyển cau mày, cảm thấy có điều bất ổn, vội vàng từ trên giường nhảy xuống, mặc lên khôi giáp, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Vô số binh lính chạy ngang qua, có không ít người vừa đi vừa mặc quần áo, Lãnh Cơ Uyển kéo lại một người trong đó.
“Có chuyện gì vậy?”
“Lãnh công tử, không xong rồi, bên phía Nguyệt quốc đã phát động tấn công.” Nam nhân trên trán đều là mồ hôi, thần sắc khẩn trương, cả người không ngừng run rẩy.
Nguyệt quốc công doanh?
Lãnh Cơ Uyển mí mắt nhảy dựng, không nghĩ đến bên phía Nguyệt quốc lại phát động chiến tranh vào lúc này, thật sự làm cho Ngụy quốc trở tay không kịp.
Đáng chết!
Lãnh Cơ Uyển cắn chặt răng, xoay người trở về doanh trướng, treo lên trường kiếm bên hông, sau đó dẫn theo trường thương, chạy ra phía bên ngoài, cấp tốc đi tìm sư phụ.
Nguyệt quốc tiến công quá đột ngột, doanh trướng lúc này đang là một mảnh hỗn loạn, nhưng Ngụy quốc bởi vì chiếm được ưu thế có tường thành cùng binh lính trấn thủ, nhất thời Nguyệt quốc cũng không thể nhanh chóng tiến công.
Bất quá phía bên ngoài lại có không ít thi thể, binh lính hai phe không ngừng chém giết lẫn nhau, chỉ trong thoáng chốc, đã có hơn ngàn người gục ngã.
Sở Tiêu nắm chặt trường kiếm trong tay, hai mắt híp lại, nhìn xem một mảnh hỗn loạn phía trước.
Không nghĩ đến Nguyệt quốc lại lựa chọn vây công vào lúc này, hơn nữa tốc độ lại thật mau. Khoảng cách giữa hai bên cũng không phải gần, muốn nhanh chóng hành quân binh lính cũng cần phải mất hai ngày một đêm không nghỉ, vì vậy đến khi Sở Tiêu nhận được tình báo thì quân của Nguyệt quốc cũng đã đến nơi.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, binh lính không có thời gian nghỉ ngơi, vậy mà khí thế lại có thể cao đến vậy.
“Sư phụ.”
Nghe thấy âm thanh truyền đến, Sở Tiêu quay đầu lại, thì nhìn thấy Lãnh Cơ Uyển cùng những vị lãnh tướng khác đi đến.
Lãnh Cơ Uyển trên đường đi tìm sư phụ, tình cờ lại gặp những người khác, liền đi theo bọn họ tới đây.
Chỉ là vừa bước tới quân doanh, nàng cũng bị thanh thế kia ép đến không thở nổi, gần năm mươi vạn người chi chiến, chỉ một tiếng rống cũng đủ đinh tai nhức óc, huống chi va chạm chém giết nhau, hai quân va chạm đến trời đất cũng phải rung chuyển, người bình thường ở chỗ này không chừng cũng bị dọa đến bất tỉnh.
Phía trước nàng không nhìn thấy một màn này, bây giờ đến trước quân doanh, thật sự lĩnh giáo chiến tranh có bao nhiêu đáng sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.