Nhất thời ánh mắt Sở Thiên Duật tràn đầy chiến ý, hắn muốn thử xem vị sư muội này của mình rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.
Sở Tiêu nhìn thấy ánh mắt của nhi tử, âm thầm thở dài, sau đó hướng về phía Lãnh Cơ Uyển, suy nghĩ một lúc, có lẽ cũng nên để hai người bọn họ giao lưu một hồi.
Lúc này, Lãnh Cơ Uyển cũng phát hiện có điều khác thường, cảm giác kia, làm nàng không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
“Sư đệ.” Sở Thiên Duật mỉm cười, sang sảng nói: “Ta biết thiên phú của ngươi rất tốt, không chỉ có binh pháp mà ngay cả võ học cũng có một phen thành tựu, không biết có thể hay không cùng sư đệ luận bàn một chút?”
Lãnh Cơ Uyển mí mắt nhảy dựng, nàng đối với tỉ thí cũng không có bao nhiêu hứng thú, hơn nữa đối phương lại là sư huynh nàng cũng không dám bêu xấu, vừa muốn chuẩn bị mở miệng cự tuyệt, thì Sở Tiêu lại ở một bên lên tiếng trước.
“Không tồi, Cơ Nhi ngày thường cũng không có đối thủ để luyện tập, bây giờ có người nguyện ý bồi tiếp cũng coi như một chuyện tốt. Không bằng như vậy, ta làm chủ, hai người các ngươi hai ngày sau liền diễn võ một hồi, dù sao Cơ Nhi mới đến cũng cần phải làm quen nơi này.”
Nghe vậy, sắc mặt Lãnh Cơ Uyển liền đen lại, không nghĩ đến sư phụ lại hố mình như vậy.
Sở Thiên Duật cũng không có để tâm, trong quân doanh thật sự không có người có thể làm cho hắn được đánh một trận thống khoái, lúc này có sư muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nhan-sinh-hoan-my/221577/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.