Chương trước
Chương sau
Bộ dáng lúc này của tiểu thư, ngay cả Hạ Cúc cũng không khỏi cảm thấy rung động.
Thực sự quá mỹ, mỹ đến nam nữ đều thông sát.
Hạ Cúc ngây ngốc nhìn xem Lãnh Cơ Uyển, dường như nhớ ra điều gì, nàng vội vàng mở miệng: “Đúng rồi, tiểu thư, lão gia muốn gặp người.”
“Sư Phụ muốn gặp ta?” Lãnh Cơ Uyển nghi hoặc đáp.
Hạ Cúc gật đầu: “Tiểu thư, cùng ta đi đến thư phòng, lão gia đợi người ở đó.”
Theo Hạ Cúc ra khỏi hậu viện, khi nhìn đến hạ nhân qua lại, Lãnh Cơ Uyển không khỏi hiếu kì.
“Tiểu Cúc trong phủ có chuyện gì vậy?”
Hạ Cúc cười nói: “Tiểu thư, hôm nay thiếu gia trở về.”
Trông thấy gương mặt Lãnh Cơ Uyển còn mang theo vẻ nghi hoặc, Hạ Cúc mới nhớ đến, tiểu thư ngày đầu tiên vào phủ vì vậy đành giải thích: “Thiếu gia quanh năm ở chiến trận, rất ít khi về nhà, lần này đột nhiên trở về, vì vậy hạ nhân trong phủ mới trở nên khẩn trương.”
“Hắn rất đáng sợ sao?”
Hạ Cúc suy nghĩ một lúc, lắc lắc đầu: “Không có, mặc dù có chút khó gần nhưng thiếu gia đối với mọi người rất tốt.”
Lãnh Cơ Uyển gật đầu không đáp.
Đến khi đi đến trước một căn phòng, cả hai mới dừng lại, Hạ Cúc cung kính gõ cửa, sau đó mới nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Vừa bước vào trong, Lãnh Cơ Uyển liền trông thấy một nam nhân xa lạ, ước chừng hai mươi lăm tuổi, dáng dấp so với Sở Tiêu giống đến bảy phần.
Ngồi đối diện, không ai khác chính là Sở Tiêu, nhìn thấy Lãnh Cơ Uyển đi đến hắn liền lên tiếng gọi.
“Đã đến rồi sao, mau ngồi xuống đây.”
Thanh âm vừa ra, Sở Thiên Duật cũng chú ý đến người phía trước, đáy mắt giấu không được một tia kinh diễm.
“Phụ thân, người này là?” Một tiếng phụ thân càng thêm khẳng định thân phận của hắn.
Sở Tiêu cầm lên ấm trà, rót cho mình một chén, thản nhiên nói.
“Ngươi về thật đúng lúc, để ta giới thiệu cho ngươi, nàng là đệ tử ta mới thu nhận hôm nay, từ sau trở đi nàng chính là sư muội của ngươi.”
“Sư muội?” Sở Thiên Duật ngây người, hắn lúc này mới phát hiện, vốn dĩ từ xa nên không để ý, hơn nữa người đến lại là một thân nam trang, cho nên hắn mới tưởng là một nam tử. Nhưng khi đến gần hắn mới biết gương mặt này có bao nhiêu tuyệt mỹ, dường như tìm không thấy nửa điểm tỳ vết, không giống một nam nhân mà càng giống nữ phẫn nam trang.
Tuy nhiên nếu phụ thân không nói, cùng lắm hắn cũng chỉ xem nàng là một thiếu niên tuấn mỹ, dù sao ánh mắt sắc bén đó hắn cũng chỉ nhìn thấy trên người nam tử.
“Ta là Sở Thiên Duật, sư muội, ngươi tên gì?”
Nhìn xem nam nhân anh tuấn trước mặt, Lãnh Cơ Uyển mỉm cười nói: “Ta là Lãnh Cơ Uyển, ngày sau mong sư huynh chỉ giáo.”
“Không có gì, ta nhất định sẽ bảo vệ sư muội.” Sở Thiên Duật ngượng ngùng đáp, từ khi sinh ra hắn đã luôn ở trong quân ngũ, ngày thường chỉ tiếp xúc với nam nhân, chưa từng gặp qua nữ nhân, hơn nữa dáng dấp còn xinh đẹp như vậy, nhất thời chân tay đều trở nên luống cuống.
Trông thấy nhi tử không có tiền đồ, sắc mặt Sở Tiêu liền trở nên khó coi.
“Được rồi, nói chuyện biên giới đi.” Sở Tiêu giả bộ ho khan hai tiếng, sau đó mở miệng nói.
Sở Thiên Duật hướng tầm mắt về phía Lãnh Cơ Uyển, thần sắc khó xử: “Cái này…”
Lãnh Cơ Uyển trông thấy sắc mặt của Sở Thiên Duật, nàng biết chuyện này không thích hợp ở lại lắng nghe, vì vậy liền đứng dậy, ý định xoay người rời đi.
Nhưng còn chưa đi được hai bước, nàng đã nghe thấy thanh âm Sở Tiêu vọng lại.
“Khoan đã, nha đầu, ngươi không cần phải rời đi.” Sở Tiêu quay sang Sở Thiên Duật tiếp tục nói: “Đều là người mình, không cần phải lo lắng, dù sao ta cũng muốn để cho nàng tiếp xúc với chuyện này.”
Sở Thiên Duật thoáng kinh ngạc, rất nhanh liền hồi thần, nói về quân sự, hắn tựa hồ biến thành người khác, bộ dáng thập phần nghiêm chỉnh.
Chỉ có Lãnh Cơ Uyển cái hiểu cái không ngồi bên cạnh lắng nghe hai người, thỉnh thoảng gật đầu rồi lại lắc lắc đầu.
Đến khi sắc trời đã tối, từ bên ngoài có một người nam nhân gõ cửa, trên người ăn mặc một bộ giáp sắt, nhìn thấy mọi người trong phòng, hắn chắp tay khom lưng cung kính nói.
“Tướng quân, không xong rồi, bên phía Nguyệt quốc đã bắt đầu hành động.”
“Chuyện này!” Bên phía Nguyệt quốc vẫn luôn án binh bất động, vốn tưởng rằng có thể nghỉ ngơi một thời gian, không nghĩ đến lại hành động vào lúc này.
Sở Tiêu siết chặt tay, mày nhíu thật chặt: “Biên giới không thể không có người trấn thủ, ngươi đi trước đi.”

Ở bên ngoài phủ đệ, Quân Dao nhìn xem nhi tử vừa mới trở về không lâu, còn chưa kịp dùng xong bữa tối, lại phải lên ngựa quay về chiến trận, trong lòng vô cùng lưu luyến.
“Mẫu thân, phụ thân và sư muội ta đi trước đây, mọi người bảo trọng!” Nói xong, Sở Thiên Duật kéo dây cương, hô lên một tiếng cùng với binh lính rời khỏi phủ đệ.
Nhìn xem bóng lưng dần dần dung hoà vào màn đêm, Quân Dao oán trách, trừng mắt nhìn Sở Tiêu: “Lão đầu tử, tất cả đều tại ngươi, nếu không hài nhi sao có thể vất vả như vậy.”
“Được rồi, được rồi, tất cả đều là lỗi của ta.”
Lãnh Cơ Uyển nhìn xem bộ dáng này của hai người, khóe miệng không khỏi câu lên, không nghĩ đến đường đường là tướng quân của Ngụy quốc lại là một cái thê quản nghiêm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.