Không biết Nguyệt quốc từ khi nào lui binh, cũng không biết từ khi nào doanh trận không còn âm thanh chém giết. Có lẽ Sở Thiên Duật đã thành công mang theo binh sĩ vòng về phía sau Nguyệt quốc. Binh sĩ Nguyệt quốc lúc này chính là một mảnh rối loạn, bên phía Ngụy quốc liền thừa thế phản công, nhanh chóng đem Nguyệt quốc đánh trở về. Mặt trời đã lên cao. Tất cả binh lính lúc này đều cảm thấy cánh tay đã không còn là của mình, cả người dính đầy máu, cũng không biết là của địch nhân hay vẫn là của chính mình. Thi thể tựa hồ chất thành một ngọn núi nhỏ, máu tươi nhiễm đầy đất, khiến cho không khí đều mang theo mùi vị tanh hôi. Mỗi người đều mệt mỏi ngã xuống, nằm trên một vũng máu, há miệng lớn tham lam hít thở. Lúc này ở trong doanh trướng, Lãnh Cơ Uyển nằm trên giường, cánh tay tùy tiện đặt lên trán, ánh mắt lẳng lặng nhìn lên nóc nhà. Vai trái của nàng trúng phải một mũi tên, toàn thân dường như không còn sức lực, đau đớn khiến cho bản thân đều không động đậy được. Tuy nhiên trong quân doanh lại không có nữ quân y, khiến cho Sở Thiên Duật tốn không ít thời gian đi đến khắp thôn làng tìm một vị y nữ. Nhưng vận khí của nàng cũng không tồi còn chưa đến một ngày Sở Thiên Duật đã tìm được một người phụ nữ trung niên, vết thương cũng được nhanh chóng xử lí. Thời gian nàng dưỡng thương, bên phía Nguyệt quốc cũng không có thêm động tĩnh, xem ra bọn họ đã hoàn toàn rút lui. Lãnh Cơ Uyển nghiêng người về một phía, nhìn xem lửa trại ở bên ngoài doanh trướng bốc lên, bữa tối đêm nay so với mọi ngày càng thêm phong phú. Ngụy quốc coi như là thắng. Tất cả tù binh của Nguyệt quốc đều bị lột bỏ khôi giáp, bị trói vào dây thừng. Trên người chỉ mặc một cái bố y mỏng manh, thỉnh thoảng có vài cơn gió lạnh thổi qua, khiến cho môi cùng sắc mặt của bọn họ đều tái nhợt. Đúng lúc này, từ bên ngoài có một lão nhân đi tới, biết người đến là Sở Tiêu, Lãnh Cơ Uyển liền muốn xoay người đứng dậy. “Sư phụ.” Sở Tiêu bước vào doanh trướng trông thấy trên người Lãnh Cơ Uyển không có mặc áo giáp, chỉ là đơn giản một kiện áo vải, trên người đắp một kiện áo choàng da lông. Thoạt nhìn có chút đơn bạc, môi không hề có huyết sắc khiến nàng thoạt nhìn thập phần không có tinh thần. “Không cần hành lễ, vết thương của ngươi còn chưa khỏi.” Sở Tiêu khoát tay, từ tốn nói. “Ngươi trúng một mũi tên, trên người còn có vài vết đao kiếm, tuy không phải chỗ yếu hại, nhưng cũng cần thời gian dưỡng thương.” Những ngày qua Lãnh Cơ Uyển tựa hồ thay đổi rất nhiều, Sở Tiêu cũng có thể dễ dàng nhận ra. Chỉ bằng một tiếng sư phụ này, đã thiếu đi vài phần ngả ngớn mà nhiều thêm vài phần ổn trọng. “Sư phụ, bên phía Nguyệt quốc còn tiến quân không?” Sở Tiêu thoáng sững người, bật cười nói: “Cơ Nhi, từ khi nào ngươi lại quan tâm đến chuyện này? Ngươi có phải là Cơ Nhi mà ta từng biết hay không?” “Sư phụ ta chỉ là không muốn đánh giặc mà thôi.” Sở Tiêu liếc nàng một cái, thanh âm nhàn nhạt nói: “Lần này Nguyệt quốc có không ít binh lính bỏ mạng, trong thời gian ngắn họ cũng sẽ không dám quay lại.” Nói đến đây, hắn lắc đầu thở dài một hơi. “Vốn ban đầu chỉ mang ngươi đến nhìn xem chiến trận một thoáng, ai nghĩ đến Nguyệt quốc lại tiến công bất ngờ như vậy.” Lãnh Cơ Uyển nằm yên lặng, hô hấp nhẹ nhàng như đã rơi vào giấc ngủ. Sở Tiêu cất bước rời đi, còn không quên mở miệng. “Ngươi cứ nghỉ ngơi đi, đợi khi vết thương lành lặn thì có thể cùng ta hồi phủ.” “Sư phụ, chúng ta có thể trở về sao?” Lãnh Cơ Uyển trong mắt tựa hồ lộ ra một ít vui mừng, đã lâu chưa được trở về nàng thật sự có chút nhớ nhung sư mẫu cùng Hạ Cúc. “Sư huynh có về cùng không?” Sở Tiêu trầm ngâm một lát, sau đó mới lên tiếng: “Tuy Nguyệt quốc đã lui binh, nhưng biên cương cần phải có tướng lãnh ở lại trấn thủ, vì vậy hắn cũng sẽ không trở về.” Lãnh Cơ Uyển khẽ ậm ừ một tiếng, sau đó nhắm lại hai mắt, không biết trong đầu đang suy nghĩ chuyện gì. Trông thấy bộ dáng thản nhiên của nàng, Sở Tiêu cũng an tâm hơn không ít, thoáng vuốt râu một cái, liền xoay người ra khỏi doanh trướng. Chiến công lần này của nha đầu cũng không ít, xem ra hắn đã nhìn đúng người. … Công nguyên trước năm 20, toàn bộ binh lính của Nguyệt quốc đã rút lui khỏi lãnh thổ Ngụy quốc, trận chiến đi qua, hơn mười vạn quân bỏ mình, ngay cả danh tướng Nguyệt quốc Trương Mục cũng mất mạng. Trận chiến này, làm cho toàn bộ binh lính đều nhớ đến một cái tên, người đó gọi là Lãnh Cơ Uyển, là đệ tử Sở Tiêu. Không chỉ có giết hơn ngàn tên binh lính Nguyệt quốc, mà ngay cả Trương Mục cũng phải chết trận. Bởi vậy, nàng dường như chỉ sau một trận chiến liền thành danh, hơn nữa Lãnh Cơ Uyển một mình một ngựa xông vào chiến trận khiến cho không ít binh sĩ Ngụy quốc đều đỏ mắt, đây cũng là lần đầu tiên có một vị tướng sĩ nguyện ý che chở bọn họ. Vì vậy, vào ngày Lãnh Cơ Uyển cùng Sở Tiêu rời đi, Sở Thiên Duật cùng không ít binh sĩ khác đều đứng trước cửa thành đưa tiễn hai người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]