Tuổi thơ của Dung Hạc, về mặt vật chất không thể được coi là quá thiếu thốn bần hàn. Ngược lại mà nói, chàng ta sống vô cùng sung túc, cơm no áo ấm, nhà cao cửa rộng, kẻ hầu người hạ, chẳng có nửa điểm đau khổ nhọc nhằn gì sất. Ấy thế nhưng xét về mặt tinh thần, nhân vật nam phụ này lại để lộ ra vô vàn khiếm khuyết nặng nề.
Chàng ta thiếu thốn tình thương đến tội nghiệp!
Rõ ràng đều là hai huynh đệ song sinh, thế nhưng năng lực giữa hai người ngay từ nhỏ đã có quá nhiều sự chênh lệch khác biệt. Một là thiên phú kinh người, một là khổ luyện thành tài.
Toàn bộ quá trình khổ luyện gian truân của Dung Hạc, để đến với hai chữ "thành tài" đó, nhiều lúc chàng ta còn lén lút tập luyện đến độ thổ huyết, ngã khụy, đầu óc xây xẩm, mặt mày xám xịt. Ấy thế nhưng, mọi nỗ lực, mọi cố gắng của chàng ta, lại chẳng bằng một phần thiên phú trời cho của Dung Hành, người đại huynh đầy uy nghiêm tôn kính của mình.
Trong mắt Dung Hạc, sự tồn tại của Dung Hành tựa vầng thái dương của thánh thần. Còn chàng ta chỉ có thể đảm nhiệm vai trò mặt trăng bé nhỏ đứng bên cạnh, dẫu nỗ lực toả sáng tới đâu, cũng chẳng sáng bằng mặt trời, và mọi người, sẽ không ai chú ý tới mặt trăng bé nhỏ cả. Nó quá lu mờ khi cùng quả cầu lửa chói loá nọ đặt chung một chỗ.
Tất cả mọi người, kể cả phụ mẫu thân sinh...
Thật đáng buồn làm sao! Bị người ngoài chê bai thì thôi đi! Thế nào cũng bị phụ mẫu chê bai là yếu kém nốt vậy? Năm tháng tuổi thơ, Dung Hạc không ngừng không ngừng chạy theo cái bóng của đại huynh, nỗ lực, phấn đấu...
Vẫn không ai công nhận sự cố gắng này...
Tất cả mọi người đều vây quanh đại huynh...
Hào quang của mặt trời, sao có thể dễ dàng vượt qua...
Dần dần, đứa trẻ Dung Hạc, tâm tình biến chuyển, trở nên vặn vẹo.
Chàng ta khao khát đoạt đồ của đại huynh, cũng khao khát nhìn dáng vẻ đau khổ của huynh ấy...
Chàng ta tìm mọi cách thu hút sự chú ý của phụ mẫu, dù cho đó có là những lời lẽ chỉ trích mắng mỏ.
Chàng chỉ muốn một ai đó để tâm đến mình mà thôi...
Linh Vân trước đây, khi ngồi chăm chú nghiên cứu kịch bản, đã dần dần nhìn thấu niềm khao khát dưới tận đáy lòng này của nam phụ. Và hiện giờ, nàng đang sử dụng chính nó để bồi dưỡng tình cảm với chàng. Đương nhiên, Kế Hậu nương nương nheo mắt cười tà ác, trong tương lai, đây cũng sẽ là thứ nàng dùng để đả kích chàng.
Không vội, không vội. Trước tiên độ hảo cảm phải đủ 100% đã. Độ hảo cảm mà không thể giảm được nữa, tới lúc đó mới có thể tùy tiện đi ngược cẩu.
Linh Vân sử dụng khiếm khuyết tinh thần của Dung Hạc như thế nào để công lược?
Nàng coi chàng ta là toàn bộ thế giới của mình. Lúc nào cũng xoay quanh chàng, luôn luôn bên chàng ríu ra ríu rít, trong mắt chỉ tồn tại độc nhất, duy nhất một người. Coi chàng tựa trân bảo kim cương đời mình. Song nàng lại rất biết thân biết phận, chưa bao giờ mạo hiểm vượt qua điểm mấu chốt.
Nữ nhân đáng yêu dịu dàng hiểu chuyện như vậy, ai mà chẳng yêu thích. Đặc biệt là loại người có tính khống chế nặng như Dung Hạc, lại càng yêu thích không buông.
"Công tử, chàng xem, có con bướm kìa."
"Công tử, ta muốn ăn bánh dày."
"Công tử, chàng há miệng."
"Chàng ốm rồi."
"Ta sẽ không bỏ rơi chàng đâu."
"Công tử nghỉ ngơi đi."
"Công tử..."
"Công tử..."
Hai tuần sau.
Xe ngựa thô sơ lạch cạch lạch cạch chậm rãi đi trên đường. Xa phu giơ roi quất ngựa, ngựa hí nhẹ một tiếng, nhanh chân kéo xe.
Trong xe, không khí một mảnh kiều diễm. Vạt áo của ban đầu còn chỉnh tề của Linh Vân nay xộc xệch không thể tả, một nửa bầu ngực sữa bên trái lộ ra. Cup 36D của nàng khá to, bình thường áo yếm cổ đại cũng không đủ khả năng nâng đỡ ngực nàng. Giờ áo yếm đỏ trực tiếp bị gã trai hư hỏng nào đó quăng xa mất tiêu rồi, bánh bao trắng được giải thoát, không khỏi vui mừng lắc lư nhún nhảy...
"Không...Không cho phép..." Linh Vân chật và chật vật đem đầu tên yêu quái háo sắc nọ đẩy ra xa. Mặc dầu gò má đỏ ửng, nhưng ánh mắt lại phi thường bất lực, nàng nhíu mày: "Công tử...Áo yếm của thiếp."
"Nàng thơm quá!" Dung Hạc mặc xác tay nhỏ của thiếu nữ trên đầu kéo kéo tóc mình, ánh mắt si mê, vẻ mặt bỉ ổi, túm chặt eo mềm của nàng: "Thơm, thơm."
"..." Bản cung cần phải thực bình tĩnh.
Kẻ muốn làm đại sự không được câu nệ tiểu tiết.
Nhịn vài lần thôi, độ hảo cảm đã lên 90% rồi. Không thể xúc động tát vào mặt chàng ta...
Xúc động là ma quỷ...
Xúc động là ma quỷ...
Xúc động là ma quỷ...
Mày không được phép đánh người, Linh Vân!
Đương lúc hai người đang ở trong thế cục giằng co, bên ngoài đã xảy ra chuyện.
"Ối..." Thanh âm xa phu bật thốt.
Ánh mắt đang cuồng nhiệt động tình của Dung Hạc tức khắc thay đổi, tựa lưỡi kiếm sắc bén thoát khỏi vỏ. Chàng ta ngồi dậy, mặt mày cực độ âm u, mây đen vần vũ, gió lốc quét tới, như thể sắp bóp chết người tới nơi. Nàng rụt cổ, e ngại, thân tâm thì thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng cảm thấy hơi rét lạnh. Mé ơi, đàn ông dục cầu bất mãn có điểm đáng sợ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]