Chương trước
Chương sau
Huống chi đợi đến lúc Lam Dụ vừa đến, đến lúc đó phủ An Quốc Công loạn thành một bầy, từ nha hoàn gã sai vặt tầm cho tới An Quốc Công cùng mấy con trai cộng đồng ôm lấy Lam Dụ, hoàn toàn hỗn loạn, đợi đến lúc An gia tan đàn xẻ nghé, liệu ai còn nhớ rõ nàng từng trải qua cái gì? Cho nên quan trọng nhất là phải bảo vệ tánh mạng rồi!

Suốt ngày An Khánh Nguyên phong lưu khoái hoạt ở bên ngoài, hắn cũng không coi trọng Lưu Bách Hợp người vợ có dung mạo tầm thường này, hắn tham hoa háo sắc, kế thừa tính tình An Quốc Công, hầu như ở kỹ viện rất khi về nhà, hơn nữa kết hôn Bách Hợp đã hơn một năm thời gian, hắn sớm chơi chán rồi, bởi vậy gần như mỗi ngày hắn đều không có ở nhà, bởi như vậy cũng làm cho Bách Hợp thở thào nhẹ nhõm, nên cũng chẳng quan tâm đi quản An Khánh Nguyên sớm muộn sẽ c.h.ế.t ở dưới hoa mẫu đơn.

“Nhị phu nhân, Lão phu nhân cho mời, muốn cho Nhị phu nhân qua.” Nha đầu tiến vào thì thấy trong phòng treo đầy phù chú nho nhỏ, sợ xanh cả mặt, lúc này nếu không phải thượng cấp có lệnh, nàng sẽ không đặt chân đến viện này một bước, Bách Hợp cũng không thèm để ý tới nàng, ngay cả gật đầu cũng không có, nha đầu lại cả gan nói thêm một câu, thấy Bách Hợp vẫn không đáp lời, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra đi ra ngoài rồi.

Vương thị là chính thê của An Quốc Công, cũng là mẹ ruột của mấy huynh đệ An Khánh Nguyên, trong phủ đệ hỗn loạn chỉ riêng mình bà thấy rõ chân diện mục nhi tử trượng phu mà vẫn bảo trì tỉnh táo. Ngay từ đầu bà đã hoài nghi Lam Dụ vô cùng không thích hợp, đáng tiếc trượng phu và nhi tử không có một ai nghe lời bà cả, cũng bởi vì nhi tử không cấu kết với bà, mà về sau An Quốc Công cũng không động tới bà, cho nên bà là người còn sống duy nhất.

Thấy nha đầu không gọi được Bách Hợp, Vương thị tức giận sai người khóa sân nhỏ Bách Hợp lại, không hề để cho nàng đi ra ngoài. Bách Hợp cầu mà không được, như vậy thời gian rất nhanh liền nhoáng một cái đến lúc An Quốc Công hồi kinh, giống như trong tình tiết câu chuyện, Lam Dụ được ban cho An gia Tam Lang An Khánh Thanh, đêm tân hôn An Quốc Công quả nhiên cũng đúng hẹn đi tới sân Bách Hợp, nhưng hiện nay sân đã bị Vương thị khóa lại, tuy An Quốc Công nghĩ đến con dâu Lưu thị dáng người kiều tiểu khả ái, nhưng đến cùng không phải không phải nàng không thể, bởi vậy đảo ngược đầu đi mặt khác một nhà, ngược lại cho Bách Hợp một ít thời gian.

An Quốc Công vừa đi, ngày thứ hai lại thấy Lam Dụ tựa như Tiên trên trời, đâu còn nghĩ đến Bách Hợp? Lão dùng thủ đoạn cưỡng chiếm Lam Dụ, chưa đến nửa năm mấy cái huynh đệ An Khánh Nguyên ngay cả đường huynh đệ đều muốn chiếm Lam Dụ, Lam Dụ hạ cổ chính mình, chỉ cần nam nhân cùng nàng hoan hảo qua tựa như mất hồn, không bao giờ nghĩ đến những nữ nhân khác nữa, trong lúc nhất thời phủ An Quốc Công tiếng oán than dậy đất, huyên náo xôn xao, mà ngay cả Vương thị trầm ổn đều không có ngồi không, ra tay muốn sửa trị Lam Dụ, lại ngược lại bởi vì nàng châm ngòi nên Vương thị bị An Quốc Công răn dạy, bị nhi tử làm bất hòa.



Trong nửa năm này Bách Hợp dốc sức liều mạng tu tập Cửu Dương Chân Kinh, cũng không biết có phải quen tay hay việc hay không, nàng tổng cộng luyện Cửu Dương Chân Kinh ba lượt, lúc này luyện làm chơi ăn thật, đã quen thuộc rất nhiều, nửa năm thời gian tuy nhiên không dám nói đại thành, nhưng cũng có thể nói cũng khá, nàng chỉ một lòng vùi đầu luyện công, nhưng người khác nhưng không chịu buông tha nàng.

Đóng nửa năm cửa sân ‘Két kẹt’ một tiếng bị người mở ra lúc, Bách Hợp đã nghe được bên ngoài có người ghét bỏ mà nói:

“Dụ Nhi, nàng tới nơi này làm gì? Chỗ này bẩn lại rách nát, huống chi lúc trước Lưu thị phảng phất như gặp ma, nàng như tiên trên trời, sao ta có thể nhẫn tâm để cho chân của nàng giẫm lên trên mặt đất như vậy?” Nghe thấy giọng điệu này, rõ ràng là của trượng phu An Khánh Nguyên đấy, Bách Hợp nghe được hai chữ Dụ Nhi, lại nghe đến An Khánh Nguyên nịnh nọt lại khoe mẽ, chắc hẳn Lam Dụ đến rồi.

Nói đến An Khánh Nguyên, cũng không khỏi không nói hắn một tiếng tiện, hắn là đích thứ tử phủ An Quốc Công, từ nhỏ ngàn kiêu vạn sủng lớn lên, ai thấy hắn không phải vấn an? Hắn lỗ mũi trường trên trời, có thể duy chỉ có nhìn thấy Lam Dụ lại hết lần này tới lần khác không có kết cấu, thấp kém dụ dỗ, sắc mặt hoàn toàn khác với lúc trước mặt những nữ nhân khác, chỉ có thể nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, quả nhiên là không dễ dàng lấy được, hết lần này tới lần khác muốn, có được đồ vật gì đó lại vứt bỏ.

“Tẩu tử đã đóng nửa năm, ta đã nói qua với tướng quân, cầu ngài ấy làm chủ tha cho tẩu tử rồi.” Giọng nói của Lam Dụ giống như trong tình tiết câu chuyện Bách Hợp biết, thanh thúy vừa mịn non, như là hoàng anh xuất cốc, các nam nhân An gia yêu nhất chính là lúc nàng ta ở trên giường ẩn nhẫn thút thít nỉ non cùng với âm thanh kiều nộn non hô đau.

Trong lòng Bách Hợp cười lạnh một tiếng, bình tĩnh từ trong phòng đi ra, Lam Dụ tới đây là muốn báo thù An gia đấy, nàng không bỏ qua bất cứ người nào, lúc này có lẽ nàng không chỉ quấn lấy các nam nhân An gia, mà ngay cả phu quân của hai đứa con gái Vương thị cũng quỳ dưới váy nàng rồi, nàng muốn một mẻ hốt gọn An gia, xem ra tức phụ An gia chậm chạp không có xuất hiện, khiến cho trong lòng nàng hơi bất an.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.