Bách Hợp cuống quýt lắc lắc đầu, kiên trì: “Vậy nếu không vẫn ở bên ngoài thì tốt hơn.”
Lời nói của cô cùng Vạn Chư trong lúc đó, khiến cho nước mắt Triệu Tinh rốt cuộc chảy ra, ở trong lòng Triệu Tinh, hai người này thật sự giống như cố ý liếc mắt đưa tình trước mặt của ả, khiến cho ả có chút không chịu nổi, giọng điêu run run nói:
“Chẳng, chẳng nhẽ, anh tổn thương em như vậy, anh, anh sẽ cảm thấy hài lòng phải không?”
Vạn Chư nở nụ cười, tay anh vẫn đặt ở bên hông Bách Hợp, nếu không phải Triệu Tinh vẫn còn ở đây, lẽ ra anh đã có thể ôm vợ vào trong phòng giở trò, cũng bởi vì có cái bóng đèn ở đây, anh cái gì cũng không thể làm, còn phải xã giao với người phụ nữ này, kỳ thật hiện tại anh một chút cũng không muốn nhìn đến ả. Quả nhiên lúc trước vẫn quá khoan dung với cha mẹ ư? Biểu hiện của anh lại bị cha Vạn mẹ Vạn coi thành có thể mời Triệu Tinh về nhà ư? Trong mắt Vạn Chư lóe ra ánh sáng lạnh, khóe miệng nhếch lên ý cười càng sâu hơn.
“Anh Vạn. . . . . .” Trong mắt Triệu Tinh hàm chứa nước mắt, như đỗ quyên kêu khóc đứt ruột, nhìn chằm chằm Vạn Chư, thấy anh ta không trả lời, lại càng thâm tình kêu một câu.
“Sao cô Triệu không hỏi con trai Vương Tư lệnh một chút, xem anh ta hài lòng hay không hài lòng?” Vạn Chư mỉm cười hỏi Triệu Tinh một câu, nhưng chính những lời nói này, lại khiến cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/3679583/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.