Biểu tình trên mặt Bạch Hoa Càn ngày càng khó coi, con gái ông trước đây tốt xấu gì cũng là vị hôn thê của Tống Trình, là con cưng của trời, từ lúc nào lại lưu lạc đến nỗi tên đàn ông nào cũng đưa về nhà được?
Mà nó còn pha sữa bò cho thằng nhãi này!
Từ nhỏ đến lớn nó còn chẳng lấy cho người ba này được một cốc nước đâu!
Bạch Hoa Càn trừng mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi: “Bạch Trà, bây giờ con đắm mình trụy lạc đến mức này rồi sao? Con chó con mèo nào cũng mang về nhà được!”
Bạch Trà giới thiệu: “Đây là Tống Tuyên.”
Tống Tuyên ngẩng mặt, lễ phép chào: “Chú Bạch.”
Biểu tình trên mặt Bạch Hoa Càn nhất thời biến hoá rất ngoạn mục, cuối cùng ông nặn ra một nụ cười hiền lành: “Ba biết ngay mà, người nào có thể trông đáng yêu giống chó con, mèo con thế này chứ? Ra là Tống Tuyên, cậu tới làm khách sao không nói với tôi một tiếng? Để tôi cẩn thận tiếp đãi.”
Tống Tuyên không nhìn gương mặt tươi cười dối trá của Bạch Hoa Càn, anh cúi đầu, uống một ngụm sữa nhỏ, ngay sau đó anh bị sữa nóng làm hít vào một hơi.
Bạch Trà nhận ly, khá ấm chứ không nóng, cô vừa dùng thìa khuấy ly sữa bò, vừa dùng ánh mắt mới lạ nhìn anh: “Cậu bị bỏng đầu lưỡi hả?”
Sợ nóng vậy à.
Tống Tuyên mở miệng ra cho cô xem.
Bạch Trà thấy anh chủ động thì buồn cười, cô sát lại gần đánh giá: “Ừm, nhìn qua thấy khá bình thường khoẻ mạnh.”
Anh liếm môi, dường như cũng đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ngay-ngay-ngan-ngo-vi-sac-dep-tuyet-tran/472458/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.