Bình thường anh không nói nhiều lắm, bây giờ lại nói một câu dài như vậy mang lại cho người ta cảm giác rất mới mẻ. Cho dù điều anh nói ra đều là ưu điểm, nhưng nghe lại có cảm giác ấu trĩ, hơn nữa ngữ điệu cũng không nhanh, nhưng Bạch Trà vẫn rất kiên nhẫn nghe hết.
Đôi mắt cô chứa nét cười, dường như dù anh có nói lắp bắp khiến người bình thường cảm thấy ấu trĩ buồn cười, cô cũng sẽ kiên nhẫn nghe anh nói xong từng chữ.
Không biết tại sao trái tim đang đập nhanh của Tống Tuyên bỗng chốc trở nên bình lặng, ánh trăng rơi vào ánh mắt anh, khi anh nhìn cô, trong mắt đều là ánh sáng lấp lánh.
Nhưng hầu như kịch bản nào cũng có một cảnh thế này, cứ lúc nào không khí đã chín mùi, kiểu gì cũng sẽ có một số người chạy ra làm người ta mất hứng.
“Tống Tuyên!” Tống Trình bước đến gần vài bước, duỗi một tay nắm lấy cánh tay Tống Tuyên: “Em lại đây cho anh!”
Bạch Trà nắm một tay khác của Tống Tuyên: “Cậu ấy đã có suy nghĩ của mình, không cần nghe theo lời anh.”
Tống Trình nhíu mày, tay càng dùng sức, Tống Tuyên bị kéo về bên anh ta một bước: “Nó là em trai tôi, tôi biết nên chăm sóc nó thế nào.”
Bạch Trà cũng dùng sức, Tống Tuyên lại gần cô một bước: “Cái anh gọi là chăm sóc là cậu ấy lớn nhường này rồi, mỗi một chuyện đều phải nghe theo lời anh, mặc anh sắp xếp đúng không?”
“Tôi sẽ suy tính kỹ mọi chuyện cho nó, nó nghe theo sự sắp đặt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ngay-ngay-ngan-ngo-vi-sac-dep-tuyet-tran/472452/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.