" Tiểu Thanh.... Ta muốn ngồi một mình.. nàng cứ đi làm việc đi.."
Ninh Vũ tìm cớ để dụ Tiểu Thanh đi chỗ khác..
" Công tử là chán ghét Thanh Thanh sao?? Người có điều gì không hài lòng Thanh Thanh sẽ sửa.. người đừng đuổi ta đi mà.. nếu không mama sẽ đánh chết ta mất.."
Thật ra cô cũng đâu muốn Tiểu Thanh đi chỗ khác a... Mục đích chính cô là tiêu dao khoái lạc mà.. ai biết trái đất lại nhỏ như vậy.. dạo thanh lâu cũng gặp phải đại tướng quân gần quân, không gần sắc.. tội nghiệp cô số khổ mà.. còn phải chuẩn bị đi nhúp người ra khỏi cái địa phương này nữa chứ.. Nhìn tiểu cô nương đau lòng kìa..ô ô cô không phải tra nam đâu nhá..
" Tiểu Thanh ngoan.. Tịch Nhan làm sao lại không cần cô chứ.. Chẳng qua tiểu sinh có chút muốn ngồi một mình.. Ngoan a.. Nàng cứ về phòng mình hay đi đâu cũng đuợc.. lần sau tiểu sinh đến nhất định tìm nàng.."
Nói rồi cô đem chiếc vòng ngọc đeo vào tay của Tiểu Thanh .. nàng ấy ngoan ngoãn lui xuống.. cô cũng chưa vội đi mà từ từ thưởng thức nốt tiết mục của ca nương kia..
[ Ninh gia cô không sợ Hứa Tinh Huyền bị người khác ăn hả??]
" Cũng chưa chắc.. ai biết đó là xuân dược hay thuốc độc đâu đúng không??"
Ựa.. Ninh gia.. vừa nãy là ai sống chết đòi đi cứu người nhể.. nhỡ đâu là thuốc độc.. vậy nam thứ liệu có ngủm.. đến lúc đó hậu quả thật khó thể tưởng tượng a..
[ Ninh gia hay cô lên xem một chút..]
" Thời cơ chưa đến.."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-thu-dung-chay/1816398/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.