Ninh Vũ chìm vào bóng tối rất lâu, đến khi có một ánh sáng chói mắt. Cô mới nhíu mày thức dậy. Nhìn xung quanh cô dám khẳng định đây không phải là bệnh viện. thứ nhất không có giường bệnh cô đang nằm ở trên một đám gì đó mềm mại giống bông vậy, thứ hai không có mùi thuốc khử trùng. Thứ duy nhất chỉ là màu trắng.. nhẹ nhàng lơ lửng như đám mây. Bỗng một giọng nói ngọt ngào vang lên..
" Chủ nhân tỉnh rồi sao??"
Ninh Vũ ngơ ngác nhìn xung quanh.. không có ai mà.. không lẽ cô chết rồi nên mới có ảo giác như vậy. Ninh Vũ nhất thời nghĩ không thông .
" Chủ nhân không cần lo lắng.. Y Y đã cứu cô đó.."
Ninh Vũ xoa trán... im lặng..
" chủ nhân sao vậy??"
" Y Y sao?? ngươi có thể hiện hình không.."
cô thật sự choáng lắm rồi.. mỗi lần giọng nói đó vang lên thì bao nhiêu tiếng vọng lại làm cô muốn banh não.
" có.."
vừa nói xong cô liền thấy một đóa hoa thuỷ phù dung xuất hiện trước mặt.. trợn mắt.. suýt thì ngất tiếp.. đoá hoa nào đó liền run lên bay tới.
" Chủ nhân a.. không cần doạ YY.."
" Nói đi muốn tôi làm nhiệm vụ sao??"
Tiểu YY nghe vậy thì kích động.. nó tìm đúng chủ nhân rồi. Phải biết hệ thống cách vách chính là chọn trúng một cái chủ nhân phiền toái. Giải thích mãi mà vẫn không tin một mạch đòi trở về.. Kích động nhìn về chủ nhân nhà mình không uổng công nó nghiên cứu mãi.. cuối cùng tìm ra... thật muốn ngửa đầu cười lớn..
" Chủ nhân nhiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-thu-dung-chay/1816357/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.