Editor: Ngạn Tịnh.
"Vậy sao?" Lục Nhất Lan hỏi lại, sau đó nhíu mày, giống như có chút nghi hoặc, "Hoắc Nịnh nói, mẹ của anh ấy đã chết."
"Không biết bà là từ đâu nhảy ra đây."
"Cô!" Trần Niệm hừ lạnh một tiếng, "Không có giáo dưỡng."
"Ai nha, bà vừa mới nói cái gì, quá nhỏ, tôi nghe không rõ." Lục Nhất Lan híp híp mắt, sau đó uống một ngụm trà sữa.
"..."
Giờ khắc này, Trần Niệm bỗng nhiên nhớ tới Hoắc Nịnh.
"Ngại quá, tôi nghe không được, tôi điếc."
"!"
Có chút táo bạo, bà cũng lười giày xéo với Lục Nhất Lan, "Lục tiểu thư, lần này tôi tới, là hy vọng cô có thể rời khỏi Hoắc Nịnh."
Bà đánh giá Lục Nhất Lan từ trên xuống dưới, trong mắt có chút ghét bỏ, "Tuy rằng Lục tiểu thư là học âm nhạc, nhưng gia thế kia... Không dám khen tặng, chênh lệch giữa cô và Hoắc Nịnh cô hẳn cũng biết."
"Nói tóm lại, loại phụ nữ như cô, không xứng với---"
"Rầm!"
Cửa bị đá văng ra.
Trần Niệm đứng lên, Lục Nhất Lan liếc mắt nhìn.
Hoắc Nịnh đứng ở cửa, bên cạnh anh còn có mấy vệ sĩ đang ngăn đón, Trần Niệm thấy anh, lập tức ngẩng cao đầu, "Hoắc Nịnh!! Cậu điên rồi sao?"
"Đá cửa của tôi? Tôi thật đúng là nuôi ra một con sói con mà, cậu----"
"Phu nhân chê cười rồi." Hoắc Nịnh liếc mắt nhìn bà một cái, sau đó nhanh chóng đi tới bên cạnh Lục Nhất Lan, ôm lấy cô, "Từ trước đến nay, tôi đều không phải con sói con."
"Tôi cho rằng, ngay từ lúc bắt đầu bà đã biết, bà đón từ Ninh Viễn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-tu-ta-di/1588966/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.