Editor: Ngạn Tịnh.
Mắt cô hơi lóe.
Vô tâm cắm liễu(*)?
(*) Dụng ý trồng hoa hoa chẳng mọc, vô tâm cắm liễu liễu lên um.
Yêu rồi?
"Không sao, em còn nhỏ, có thể nghe không hiểu." Hoắc Nịnh cảm thấy, nghe không hiểu hình như cũng là bình thường.
Cô thích đọc sách như vậy, người thích đọc sách, đối với phương diện này vẫn luôn trì độn.
Thu hồi mất mát, anh đã xem Lục Nhất Lan trở thành một cô gái nhỏ, "Bé Mông, anh phải đi."
"Nịnh ca ca, bên người mưa lớn, anh---"
"Em có thể cho anh một cái ôm không?"
Lục Nhất Lan: "..."
Nam thần muốn ôm?
Ánh mắt mong đợi của anh vẫn luôn ngừng trên mặt Lục Nhất Lan, thiếu niên như tinh linh thỉnh cầu, ai có thê từ chối?
Cô tiến lên, cho Hoắc Nịnh một cái ôm.
Thế nhưng, giữa trán bỗng nhiên có chút lạnh lẽo, là một nụ hôn.
Dựa vào gần, giọng nói trầm thấp của Hoắc Nịnh lọt vào tai, phảng phát như tiếng đàn cello dày nặng, "Bé Mông, hẹn gặp lại." Bé câm, chúng ta rồi sẽ có ngày gặp mặt.
Tìm kiếm suốt ba năm.
Ở huyện Ninh Viễn, lưu lạc ba năm, chấp nhất ba năm, rốt cuộc cũng có được hồi báo.
"Hẹn gặp... Lại."
Anh cầm ô, chậm rãi biến mất trong màn mưa.
Trong lòng Lục Nhất Lan, luôn có cảm giác vi diệu.
Hoắc Nịnh, Nịnh trong Nịnh Mông, Lục Mông, Mông trong Nịnh Mông.
Hoắc Nịnh 14 tuổi, đã biết thả thính đến vậy rồi à?
Bên kia, sau khi người đàn ông rời khỏi Lục gia, sắc mặt liền trầm xuống, bước nhanh đến một con hẻm, không bao lâu, một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-tu-ta-di/1588955/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.