Editor: Ngạn Tịnh.
Đám người chen chúc, lúc hai người ngồi xuống, Diệp Hàn An nói ra một câu rất nhỏ, “Tư Tư, anh mang em đi gặp gia trưởng.”
Tiếng nói cực kỳ nhỏ, hoàn toàn bị bao phủ trong tiếng người ồn ào. Sau khi ngồi xuống, Lục Nhất Lan mới hỏi lại, “Vừa rồi anh nói gì vậy, chung quanh ồn ào quá, em chưa nghe rõ.”
Lúc này người đàn ông cũng không còn phần quẫn bách vừa rồi.
Anh cực kỳ bình tĩnh nhìn Lục Nhất Lan, “Em không nghe được cũng không sao, cũng không phải chuyện quan trọng gì.”
“Vậy à.”
Phía trên đã có người lên tiếng, chung quanh đặc biệt an tĩnh. Lục Nhất Lan thần sắc nghiêm túc cố nhớ lại một chút, qua một lúc, cô cũng không cố gắng nữa.
Đại hội khen tặng của quân bộ cũng tương tự với buổi lễ khen tặng của trưởng cấp tiểu học, đầu tiên là Thủ trưởng lên tiếng khen ngợi, rồi đến lượt mấy tướng lãnh ưu tú lên đài phát biểu.
Lục Nhất Lan hỏi, “Hàn An, anh có lên không?”
“Sẽ không.” Ánh mắt Diệp Hàn An hơi trầm xuống, nhớ tới chuyện này liền phiền.
Nhìn bộ dáng trầm thấp mất mát của anh, Lục Nhất Lan nghĩ hẳn vì chân bị thương bị phía trên đẩy xuống, cho nên tạm thời bị quân bộ vắng vẻ, không trong lòng dâng lên vài phần thương tiếc, “Đừng mất mát.”
Cô lôi kéo tay anh, ngón tay cọ qua lòng bàn tay anh, đôi mắt mang theo quan tâm, “Sau này, anh vẫn có thể đi lên.”
“?”
Diệp Hàn An có chút mê mang, một lát sau mới biết được Lục Nhất Lan hiểu sai rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-tu-ta-di/1588826/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.