Editor: Ngạn Tịnh.
Số ngày đếm ngược đến ngày thi đại học từ ba con số biến thành hai con số, lại từ chín mươi mấy xuống năm mươi mấy, bầu không khí trong lớp học cũng ngày càng căng thẳng, ngay cả người tùy ý như Lục Nhất Lan, cũng bắt đầu có loại cảm giác gấp gáp.
Mới buông cặp sách xuống, theo thường lệ đặt cơm nắm lên bàn Tần Thanh, Lục Nhất Lan liền bắt đầu mở sách ra xem.
Sau khi Tần Thanh trở về liền ở bên cạnh yên lặng gặm cơm nắm.
Lục Nhất Lan dùng dư quanh nhìn anh, tướng ăn cực kỳ văn nhã, trong phòng học chỉ có tiếng nhai nuốt nho nhỏ, chính là loại nhỏ tới mức có thể bỏ qua kia.
Nhìn nhìn, Lục Nhất Lan cũng chuyển từ dư quanh nhìn người, mắt đọc sách thành dùng mắt nhìn người, dư quang đọc sách.
“Cậu đang nhìn gì đó?”
“Tớ đói bụng.”
Tần Thanh: “...”
Chàng trai yên lặng nuốt xuống một ngụm cơm, “Đói bụng thì nhìn cơm nắm, đừng nhìn tớ.”
“Bây giờ tớ đã biết lý do thành tích môn ngữ văn của cậu luôn kém hơn mấy môn khác rồi.” Lục Nhất Lan nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Chàng trai không ngẩng đầu, cô lại ngưỡng cổ lên, hài hước nói, “Thế mà lại chẳng hề biết được bốn chữ tú sắc khả xan(*).”
(*) Sắc đẹp thay cơm.
“...”
Bút trên tay buông lỏng thiếu chút nữa rớt lên sách bài tập, Tần Thanh dường như bình tĩnh, trong lòng lại bị trêu chọc đến gợn sóng phập phồng.
“Tớ cũng biết, vì sao xếp hạng của cậu lại khó tiến thêm một bước như vậy.”
Đề tài vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-tu-ta-di/1588775/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.