Hà Bạc An vừa muốn trào phúng lên tiếng, lại nghe được Bạch Vi Vi thở dài nói: "Hắn sẽ không trở về, Bạc An sẽ không trở về."
Sẽ không trở về? Vậy hắn hiện tại là người chết sao?
Hà Bạc An tâm như lửa, một chút liền bốc lên, vừa muốn quay đầu mỉa mai mấy lần, kết quả liền nghe được Bạch Vi Vi nhẹ nói: "Anh ấy chán ghét tôi như vậy, làm sao có thể trở về."
Bạch Vi Vi ôm lấy chai rượu, đầu nghiêng dựa vào trên ghế sa lon, ánh mắt yếu ớt mà mê mang.
"Tôi biết anh ấy chán ghét tôi, rất chán ghét rất chán ghét tôi."
Hà Bạc An hô hấp cứng lại, hắn là lần đầu tiên nghe được Bạch Vi Vi nói những lời này.
Năm đó cô cao cao tại thượng bức bách hắn, hắn còn rõ mồn một trước mắt, đối với hắn mà nói kia là cả một đời sỉ nhục.
Hắn coi nữ nhân này chẳng qua là gương mặt hắn mà thôi, dù sao hắn từ nhỏ đến lớn gặp quá nhiều nữ nhân vì gương mặt hắn mà điên cuồng.
Cô trước mắt hắn vĩnh viễn mười phần tinh xảo, cho dù là gọi điện thoại để hắn trở về, cũng là một ngữ khí thận trọng vô cùng.
Cứ như thể anh là con chó của cô, cứ bị gọi là sẽ đến bị đuổi là sẽ đi, vì vậy anh càng ngày càng chán ghét việc quay lại, càng ngày càng chán ghét nhận được cuộc gọi của cô.
Bạch Vi Vi dường như không để ý đến Hà Bạc An, bắt đầu uống cạn, nhưng trong chai chỉ còn một ngụm nhỏ, cô lắc lắc thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-mau-toi-day/965147/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.