Edit : Vũ Phúc Miêu Vy.
Mà là bởi vì hắn giống như người máy, ngay từ đầu liền thiết lập tốt chương trình, hắn thuận chương trình làm tiếp mà thôi.
Nếu như đế quốc thương nghiệp của hắn, nháy mắt xong đời, Diệp Vũ Hiên đoán chừng là sẽ không đau khổ.
Bởi vì hắn thậm chí đau khổ là cái gì cũng không biết.
Thế nhưng hắn vừa rồi vậy mà lại hỏi, mất đi sẽ đau khổ sao?
Diệp Vũ Hiên nghe xong, nhìn Tần Thu nói: "Ta cũng đau lòng, chẳng lẽ cũng là bởi vì mất đi sao?"
Tần Thu nhất thời không có phản ứng, "Cậu mất đi cái gì rồi?"
Đợi đến hỏi xong, ông đột nhiên thanh tỉnh, "Cậu trong mộng nữ nhân kia sao?"
Diệp Vũ Hiên bình tĩch trong mắt xuất hiện một tia nghi hoặc, "Cô ấy cho tôi cảm thấy tôi còn sống, giống như các người."
Diệp Vũ Hiên từ nhỏ đã không bình thường, hắn sống như sống qua một tấm kính.
Nhìn những người ngoài cửa kính, hoàn toàn không cách nào cảm thụ người khác vui cười giận mắng.
Mà hắn trong mộng, lại cảm nhận được chân thực.
Tần Thu đột nhiên có chút kỳ quái, "Nữ nhân trong giấc mộng của cậu lần trước cùng nữ nhân trong mộng lần này là cùng một người sao?"
Diệp Vũ Hiên không chút do dự gật đầu, "Mặc dù tôi không nhớ được mặt cùng tên, thế nhưng là cùng một người."
Tần Thu dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn Diệp Vũ Hiên.
Diệp Vũ Hiên không có có phản ứng gì, liền mặc cho ông nhìn.
Đột nhiên Tần Thu vỗ tay, "Cậu gần đây gặp những giấc mộng kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-mau-toi-day/965141/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.