Thịnh Tư Vũ nghe xong, lòng như đao cắt. Hắn đột nhiên cảm thấy, mình cùng tên cầm thú kia đồng dạng, để cô sợ hãi thành cái dạng này.
Bạch Vi Vi bỗng nhiên đưa tay ôm lấy hắn, đem mặt vùi sâu vào trên lồng ngực trần trụi của hắn, gào khóc lên.
Đó không phải là kiểu khóc dồn nén và đau lòng vừa rồi.
Mà là tiếng khóc triệt để, sau khi sống sót sau tai nạn, trầm tĩnh lại đau khổ.
Tiếng khóc, khóc đến Thịnh Tư Vũ là một đại nam nhân nhưng hốc mắt cũng ướŧ áŧ, hắn cơ hồ nghẹn ngào, "Không có việc gì, ta đem hắn gϊếŧ rồi, hắn cũng không còn có thể đụng nàng."
Bạch Vi Vi không quan tâm đến chuyện gì khác, cô ôm Thịnh Tư Vũ ướt sũng khóc nức nở.
Cuối cùng, mệt mỏi vì khóc, rồi lại ngủ thiếp đi, dựa vào hắn, trên khuôn mặt đẫm nước mắt.
Thịnh Tư Vũ bị Bạch Vi Vi làm cho mềm lòng, không ngừng vuốt lưng an ủi cô.
Lại một điểm tà niệm đều không có.
Chỉ là đơn thuần, an ủi.
Đợi đến cô ngủ, hắn thấy được cô mặt đầy nước mắt, cũng không thấy bất nhã hoặc là xấu xí, tự mình lau sạch sẽ mặt cùng thân thể cho cô.
Sau đó mặc quần áo cho cô, bao bọc chặt chẽ mới đưa cô ôm trở về trên giường.
Một điện nô tài đều bị đuổi ra ngoài, sợ ảnh hưởng đến Bạch Vi Vi.
Tô Đức canh giữ ở một bên, nhìn thấy Hoàng Thượng nhà hắn quan tâm nhu tình cho Bạch Vi Vi, đắp chăn, lại ép góc chăn, sau đó tự mình canh giữ ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-mau-toi-day/965124/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.