Edit: LoBe
___
"Ngươi không được lại đây, tôi sẽ kêu cứu mạng." Bạch Vi Vi kinh sợ rút trâm hoa đào trên tóc ra giờ về phía Trần Phao Hôi.
Trần Phao Hôi hắc hắc dâm đãng cười rộ lên, "Nàng kêu đi, kêu đi, kêu rách cổ họng cũng sẽ không có người cứu tới cứu nàng đâu."
Bạch Vi Vi, "......"
Hệ thống 【...】
Lời thoại cũ kỹ của pháo hôi như này, không thể thay đổi sao?
"Hơn nữa, ta thích nhất chính là nghe được thanh âm mỹ nữ rên rỉ trên giường." Trần Phao Hôi hắc hắc cười nói, nhào tới chỗ Bạch Vi Vi.
Bạch Vi Vi lập tức chui xuống gầm bàn, Trần Phao Hôi giống hệt con cóc béo giơ đôi tay tròn vo ra, muốn bắt cô, lại bị cây trâm trong tay Bạch Vi Vi đâm cho một nhát.
Trần Phao Hôi lậ tức vẫy vẫy cánh tay, kêu đau ầm ĩ, sau đó gương mặt trở nên dữ tợn, "Đi ra cho ta."
"Ngươi kêu ta ra thì ta phải ra, ngươi tính thứ gì." Bạch Vi Vi cong người ngồi xổm, vẻ mặt bình tĩnh lấy khăn tay lau máu trên cây trâm.
Cây trâm này cô còn rất thích, kết quả cứ như vậy đâm heo, về sau không thể dùng được nữa.
Trần Phao Hôi kích động nói: "Ta là thiếu gia Trần gia,Trần Phao Hôi, cha ta là tể phụ đương triều, nhà ta là thư hương thế gia đời đời làm quan."
Bạch Vi Vi: "......"
Tác giả chỉ cho hắn một câu thoại này thôi à?
Cho dù là pháo hôi thì cũng không thể não tàn như thế chứ!
Bạch Vi Vi xì một tiếng, "Ngươi chỉ là công tử Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-mau-toi-day/965118/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.