Edit: Na 
Beta: LoBe 
* * * 
"Anh cảm thấy em giỏi diễn xuất lắm sao? Em có thể diễn tới mức đó sao?" 
"Anh nói em lừa anh, em lừa anh cái gì?" 
Bấy giờ ủy khuất trong lòng Bạch Vi Vi không thể kìm nén, cả người cô run rẩy mà nghẹn ngào. 
"Hàn Chính Vũ, anh hãy dùng cái đầu thông minh của mình mà ngẫm lại, em Bạch Vi Vi là loại người này sao? Trừ bỏ yêu anh, em còn làm sai cái gì?" 
Giọng nói bất mãn của Bạch Vi Vi vang lên trong không gian yên tĩnh, khiến trái tim Hàn Chính Vũ từng đợt từng đợt nổi lên nỗi bất an và khó chịu. 
Hàn Chính Vũ phẫn nộ phản bác: 
"Cô giết mẹ tôi, cô còn nói cô không có làm sai cái gì sao?" 
Uy hiếp, lừa gạt, tùy hứng, thậm chí hại chết mẹ anh. Bạch Vi Vi như vậy, anh thật sự rất hận. Đến nỗi.. Càng hận chính bản thân mình. Bởi vì anh phát hiện thời điểm cô khóc, trái tim anh đau không chịu nổi. 
Khi cô khôi phục ký ức, anh vẫn thích cô. Bản thân mình như vậy, anh có thể không hận sao? 
Bạch Vi Vi đột nhiên dừng lại, ánh mắt hoang mang không dám tin, cô run rẩy nói: 
"Anh nói em giết ai?" 
Trong mắt Hàn Chính Vũ lộ ra một tia cổ quyết tuyệt vọng: 
"Cô còn định diễn tới khi nào? Bây giờ còn muốn giả vờ mất trí nhớ sao?" 
Bạch Vi Vi đột nhiên tỉnh ngộ và nhận ra: 
"Không, em không có, em nhớ ra rồi, lúc ấy căn bản không biết vì sao lại ở trên xe, khi tỉnh lại thì xe đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-mau-toi-day/965089/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.