Edit: Sady
Beta: LoBe
Chính là nhìn thấy vẻ mặt mong chờ của Bạch Vi Vi, Hàn Chính Vũ vẫn rất nỗ lực nghẹn ra một chuyện xưa:
"Ngày xưa có một con rắn, nó rất lười, không nỗ lực tích trữ lương thực, sau đó khi mùa đông tới nó không có đồ ăn, cuối cùng..."
Bạch Vi Vi còn nghĩ đây là chuyện ngụ ngôn xưa sao? Chắc kết cục của câu chuyện để răn dạy con người, công tác giáo dục cho học sinh mẫu giáo.
Hàn Chính Vũ nói: "Cuối cùng nó ăn luôn chính mình."
Bạch Vi Vi: "?"
Hàn Chính Vũ thấy cô không hiểu, "Lúc rắn đói bụng, nó có thể quay người cắn chính cái đuôi của mình, sau đó đầu tiên là ăn cái đuôi, tiếp theo chính là nửa cơ thể, cuối cùng ăn chính mình."
Bạch Vi Vi vẻ mặt mộng bức.
Hệ thống: 【 Chuyện xưa thật đáng sợ, đây là chuyện khủng bố tinh thần à?】
Bạch Vi Vi nghe xong hệ thống nói, cũng nhịn không được run lên, sau đó thật cẩn thận hỏi:
"Anh ơi, rắn không phải đều ngủ đông sao?"
Rắn ngủ đông còn ăn cơm sao?
Hàn Chính Vũ nghiêm túc phổ cập khoa học:
"Mùa đông rắn sẽ không nhúc nhích, nhưng lúc thời tiết tốt có khả năng sẽ ra ngoài ăn cái gì đó."
Bạch Vi Vi: "..." Phổ cập khoa học đáng sợ như vậy thì đừng nói có phải tốt hơn không?
Hàn Chính Vũ cho rằng cô vẫn chưa hiểu, rất nghiêm túc kỹ càng tỉ mỉ nói: "Lúc rắn ăn cái gì đó, khí quản và thực quản sẽ tách ra, nó sẽ mở miệng, lộ ra hàm răng, cơ thể có thể uốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-mau-toi-day/965079/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.