Edit by Shmily
#Do not reup#
----------------------------------
Hắn trực tiếp ôm nàng vào trong ngực, miệng vết thương trên lưng cũng lười xử lý, dứt khoát ôm nàng ngủ.
Sáng hôm sau khi Vân Phiếm Phiếm tỉnh lại, chăn nệm đều đã được đổi qua.
Trên người nàng giống như đã được lau sạch sẽ, bất quá cả người đau nhức không muốn động.
Quân Trì đã khôi phục lại bình thường, thời điểm nàng nhìn thấy hắn thì quần áo hắn đã thay cái khác rồi.
Thấy nàng tỉnh, Quân Trì nâng nàng dậy, muốn đút cháo cho nàng.
Tuy Vân Phiếm Phiếm rất muốn thể nghiệm thời khắc ôn tồn này nhiều thêm, nhưng nàng thật sự chịu không nổi Quân Trì đối xử với nàng như người bị bệnh.
Vì thế nàng nói: "Tay ta không bị thương."
Ngụ ý là nàng có thể tự mình ăn, không cần hắn đút.
Quân Trì múc một muỗng cháo, lại thổi thổi, hỏi nàng: "Sao lại quay trở về rồi?"
Vân Phiếm Phiếm cũng trở nên nghiêm túc hơn.
"Ngươi còn nhớ rõ lần đó lúc ngươi đuổi ta đi, sau đó lại tới tìm ta, ta đã nói với ngươi cái gì không?"
Quân Trì vẫn còn nhớ.
Hắn đương nhiên nhớ rõ.
Vân Phiếm Phiếm cau mày: "Ngày đó ta là muốn nói cho ngươi biết, không cần phải khổ sở, ta biết suy nghĩ của ngươi, nhưng mà lúc đó ta quá mệt, dược kia cũng thật tốt, ta chưa kịp nói gì cả, chỉ kịp cười với ngươi."
Quân Trì nghe thấy nàng nói xong, mắng: "Ngốc."
Vân Phiếm Phiếm bị hắn mắng, có chút ngây ra.
Nàng phản bác: "Ta không có ngốc."
Nàng rõ ràng cái gì cũng biết rõ.
Kết quả liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494876/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.