Edit by Shmily
#Do not reup#
--------------------------------
Sao hoàng thượng lại gấp như vậy?
Chẳng lẽ có chuyện đặc biệt quan trọng gì đã xảy ra sao?
Sau khi hoa đào được hái tới, Vân Phiếm Phiếm đã không thể kéo dài thời gian được nữa.
Nàng đã kéo dài thời gian quá lâu rồi, sau đó lại còn kể chuyện của mình với Quân Trì cho hai người kia nghe, tuy rằng nửa thật nửa giả, nhưng cũng đủ để làm bọn họ cảm động.
Sau khi kể chuyện xong, Vân Phiếm Phiếm thật sự vô kế khả thi.
Nàng lại muốn chơi xấu.
"Hai người có thể thả ta ra không? Bệ hạ nhất định sẽ cảm tạ hai người."
Cả hai vừa nghe liền lập tức lắc đầu: "Không được, bên phía nương nương chúng ta không thể làm trái lệnh."
Lại nói qua nói lại một phen, cuối cùng có một người trong đó trực tiếp rút chủy thủ ra, áy náy xin lỗi nói: "Thực xin lỗi cô nương, nguyện vọng của ngươi chúng ta cũng đã giúp ngươi thực hiện rồi, chúng ta là bất đắc dĩ, xin cô nương đừng trách chúng ta."
Nói xong, chủy thủ một đường đâm thẳng vào tim Vân Phiếm Phiếm.
Vân Phiếm Phiếm vẫn có thể cảm nhận được đau đớn, nơi trái tim đau nhức làm cho nàng hít thở có chút không thông.
Bất quá, loại cảm giác này cũng không có duy trì quá lâu.
Rất nhanh, nàng liền cảm giác được trong thân thể có một cổ nhiệt lưu ùa vào, dòng nhiệt lưu đó bắt đầu lưu động toàn thân thể, chỗ miệng vết thương trên ngực cũng chậm rãi khôi phục.
Ngón tay nàng vừa động, dây thừng cột trên tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494869/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.