Nó đành phải hỏi Vân Phiếm Phiếm: "Bây giờ chúng ta quay lại sao?"
Vân Phiếm Phiếm lắc lắc đầu: "Không."
A? Sao lại không quay lại?
Không phải nói Quân Trì không thích hợp sao?
Vân Phiếm Phiếm cất bước đi về phía trước, bước chân không hề do dự chút nào.
Nếu Quân Trì đã bảo nàng rời đi thì nhất định là có đạo lý của hắn, chứng tỏ sau thời gian hắn tỉnh lại, hắn cũng đã tự hỏi bản thân mình rồi.
Sau khi tự hỏi xong, hắn mới bảo nàng đi, khẳng định là muốn làm cái gì đó.
Nàng lưu lại có lẽ cũng chỉ càng thêm phiền cho hắn.
Nói như vậy, sao nàng phải quấy rầy kế hoạch của Quân Trì chứ?
Nàng ở trong điện của Quân Trì đã vài ngày, lúc trở về sân viện của mình, ma ma quản sự nhìn thấy liền vui mừng nói: "Chúc mừng cô nương, như vậy là cô nương đã tâm tưởng sự thành rồi sao?"
Tâm tưởng sự thành?
Nàng xác thật đã biết được mục tiêu chỉ định, cũng tiếp xúc được với hắn.
Cũng coi như là tâm tưởng sự thành.
Nàng gật gật đầu, nói: "Là tâm tưởng sự thành, cảm ơn ma ma."
Lời này một cô nương bình thường nói ra sẽ rất ngại ngùng, nhưng bộ dáng ngay thẳng này của nàng chỉ càng làm cho ma ma quản sự cảm thấy nàng không có tâm cơ, một cô nương tốt như vậy, chỗ nào cũng khiến cho người ta yêu thích.
...
Ngày hôm sau, Quân Trì liền bắt đầu vào triều sớm.
Ngay từ đầu, Lư công công cũng không có ôm hy vọng quá lớn.
Chỉ là lại nghĩ tới chuyện Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494847/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.