Vân Phiếm Phiếm sợ hãi.
Nàng nhanh chóng nâng tay lên xoa xoa cho hắn, liền nghe thấy Tiểu Ao ủy khuất nói: "Phiêu Phiêu không thích Tiểu Ao, chỉ thích tên hỗn đản Quân Trì kia."
Không hiểu sao mà tự dưng lại manh manh rồi
Tiểu Bạch Thái càng giật mình hơn, từ trước tới nay chỉ có ký chủ nhà nó bán manh cho người khác thôi.
Nào tới phiên người khác bán manh với ký chủ của nó chứ?
Tuy vị diện trước cũng từng có, nhưng không quá rõ ràng như thế này.
Thực hiển nhiên, cái người trước mặt này đã đem hết tiết tháo của mình đạp đổ dưới chân, là cái loại nghĩ cũng không nghĩ sẽ nhặt nó lên ấy.
Càng đáng sợ hơn chính là, ký chủ của nó giống như còn mềm lòng thật rồi.
Vân Phiếm Phiếm an ủi nói: "A... không có không thích Tiểu Ao."
Tiểu Ao xoa xoa đôi mắt, vui vẻ nói: "Thật vậy sao?"
Khóe mắt hắn hồng hồng, giống như một con thú nhỏ cần người trấn an.
"Ừ."
Tiểu Ao nắm chặt lấy ngón út của nàng, y như chiếm được món đồ chơi chơi vui nào đó.
Lúc sau, hắn lại hỏi: "Vậy nàng thích tên hỗn đản Quân Trì kia sao?"
Tuy đây là câu nghi vấn, nhưng nhìn cái biểu tình kia của hắn, giống như nếu mình không cho hắn một đáp án hài lòng thì hắn sẽ lập tức khóc lên.
Vân Phiếm Phiếm bất đắc dĩ, hỏi Tiểu Bạch Thái: "Bọn họ không phải cùng một người sao? Tại sao lại xuất hiện loại chuyện tranh sủng này?"
Tiểu Bạch Thái: "Có lẽ thân thể là một, nhưng linh hồn là hai người?"
Vân Phiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494840/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.