Hắn nói phi thường nhẹ nhàng, thật sự giống như là đang hỏi cơm chiều nay nàng tính ăn cái gì vậy.
Đổi lại là người khác thì có khả năng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Rốt cuộc thì người ngồi bên trong cũng là hoàng đế, là hoàng đế nắm giữ sinh tử của tất cả mọi người.
Hơn nữa, đối mặt với sinh tử, ai còn có tâm tư suy nghĩ tới cái khác.
Nhưng Vân Phiếm Phiếm lại không phải người thường.
Nàng nhặt chủy thủ lên, chủy thủ nắm trong tay còn cảm thấy có chút lạnh, nàng dò hỏi người bên trong: "Có phải đâm cái này vào thân thể thì có thể chứng minh không?"
"Đại loại là vậy."
Vân Phiếm Phiếm gật đầu: "Được."
Chuyện này đối với nàng mà nói thì rất nhẹ nhàng.
Đến lúc đó, ma lực của nàng sẽ trở về, chút thương tích nhỏ này, nàng hoàn toàn có thể chữa khỏi được.
Chính là có chút đau, bất quá nàng cũng không phải rất sợ đau.
Vân Phiếm Phiếm cầm chủy thủ, đối với thân thể của mình khoa chân múa tay hai cái.
Lại không nhìn thấy người trong trướng đã xốc cung trướng lên.
Tầm mắt không có gì che đậy, hắn có thể rõ ràng nhìn thấy nữ tử ở bên ngoài.
Nàng đứng ở nơi đó, giống như là đang suy xét xem nên xuống tay ở chỗ nào mới tốt, trên mặt không hề có chút sợ hãi nào đối với cái chết, ngược lại còn có loại bộ dáng nóng lòng muốn thử.
Ở thời điểm nàng cúi đầu tính đâm vào người, Quân Trì mới mở miệng: "Nhạt nhẽo."
Thanh âm làm Vân Phiếm Phiếm dừng lại, nàng ngẩng đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494830/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.