Vân Phiếm Phiếm từ bên trong đi ra, quần áo cũng không hề loạn chút nào.
Hắn tiến lên, dứt khoát kéo cô vào trong ngực.
"Làm anh sợ muốn chết."
Tuy hắn chỉ nói một câu như vậy, nhưng cánh tay ôm Vân Phiếm Phiếm đều đang phát run.
Chu Tùy đuổi kịp tới, nhìn thấy hai người đang ôm nhau, cậu ta chỉ thấy được mặt của Vân Phiếm Phiếm, biểu tình cô có chút ngốc lăng, phỏng chừng là còn chưa biết anh em tốt của cậu ta rốt cuộc đang bị cái gì.
Cậu ta nhẹ ho một tiếng, đi tới cửa phòng.
Bên trong đen như mực, cậu sờ sờ cái chốt mở, bật đèn.
Trong phòng rất nhanh đã sáng lên, Chu Tùy tùy tiện quét mắt qua, liền nhìn thấy Trình Dư Hào đang bò dậy từ trên mặt đất.
Trên người ông ta còn có vài vết dấu chân, đậm có nhạt có, ở trên tây trang màu đen liền phá lệ chói mắt.
Nhìn thấy có người ngoài tiến vào, Trình Dư Hào tức khắc cảm thấy mất mặt, nhanh chóng đứng dậy.
Chẳng qua là cả người đều cảm thấy đau.
Lúc trước còn chưa cảm thấy gì, bị đá nhiều như vậy, hiện tại đã đau ê ẩm cả người.
Chu Tùy trợn mắt há mồm, nhìn thấy một người không có khả năng.
Khách khứa bên dưới cũng bị bên này làm hấp dẫn lực chú ý, ánh mắt nhất trí đồng loạt nhìn qua.
Chu Tùy dựa vào tường, hỏi Trình Sơ Yến: "Trình thiếu, đây là có chuyện gì thế? Cha cậu sao lại ở trong phòng này, còn giống như bị người ta đạp?"
Trình Sơ Yến nghe được lời này, liền buông lỏng cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494821/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.