Vân Phiếm Phiếm cầm hoa tới gần hắn, hỏi: "Anh làm sao thế?"
Trình thiếu thập phần nghẹn khuất trả lời: "Cô giáo, chân anh tê hết rồi."
Vân Phiếm Phiếm dở khóc dở cười, trước kia còn cảm thấy hắn trốn học về đây gặp cô là chuyện không đúng.
Nhưng giờ phút này nghe hắn nói như vậy, tâm tức khắc liền mềm ra.
Chờ chân hắn tốt hơn một chút, Vân Phiếm Phiếm lại hỏi: "Anh ngồi ở đây bao lâu rồi?"
Trình Sơ Yến nghĩ nghĩ, đáp: "Cũng chưa lâu lắm, hình như gần một tiếng."
Nói xong, hắn mới phản ứng lại, "Không phải cô giáo nói nửa tiếng là có thể về tới nhà sao?"
Làm hắn ngồi ở đó không nhúc nhích gần một tiếng, khó trách chân tê hết cả ra.
Vân Phiếm Phiếm đưa hoa cho hắn, sau đó nói: "Bởi vì phải chọn quà."
Hai mắt Trình Sơ Yến trợn to, động tác chậm chạp tiếp nhận hoa trong tay cô.
Hoa hồng vừa mới nở, khả năng là vừa được tưới xong, trên cánh hoa có dính bọt nước.
Hắn đây là được người ta tặng hoa?
Tuy hắn chưa từng có bạn gái, nhưng Chu Tùy từng đưa hoa cho rất nhiều cô gái, nhằm lấy được sự vui vẻ của các cô ấy.
Hắn cũng chưa từng gặp qua có ai tặng hoa cho Chu Tùy đâu.
Trong lòng Trình Sơ Yến nở hoa, thẳng tắp đứng ở chỗ đó.
Hoa trong ngực rất đẹp, hắn so với hoa còn đẹp hơn.
Hoa hồng đỏ chiếu vào trên mặt hắn, hiển nhiên là một bộ dáng thẹn thùng muốn chết, nhưng mà mặt mày cũng mang theo vui mừng khó nén.
Vân Phiếm Phiếm giải thích nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494813/chuong-355.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.