Vân Phiếm Phiếm hơi sửng sốt, sờ sờ trán hắn.
Sau đó lại hỏi: "Anh không biết em?"
Trình Sơ Yến im lặng nhìn cô, sau đó lắc đầu: "Không biết."
Cô bỗng nhiên đứng dậy, cúi người tới gần Trình Sơ Yến.
Tóc dài trút xuống, dừng ở trên cái gối mà Trình Sơ Yến nằm, một vài sợi còn cọ vào mặt hắn làm hắn có chút ngứa.
Vân Phiếm Phiếm cách hắn rất gần, gần tới mức hắn có thể nhìn thấy ảnh ngược của mình trong mắt cô.
Cặp mắt kia vẫn sáng ngời như vậy, trừ hắn ra cũng không chứa bất cứ thứ gì.
Gần thêm một chút nữa, giống như sắp bị cô hôn lấy.
Hắn còn nhớ rõ tư vị kia, mềm mại mà ngọt ngào.
Trong lòng ngứa ngáy một trận, miệng vết thương trên đầu dường như cũng không còn đau nữa.
Trong lòng Trình Sơ Yến có một suy nghĩ duy nhất, đó là muốn hôn cô.
Giống như nếu làm thế thì vết thương sẽ không đau nữa.
Hắn hơi ngẩng đầu, cổ hơi nhấc lên thành một đường cong.
Còn chưa có chạm tới môi cô, đối phương đã thu người lại.
"Không nhớ thì để em đi gọi bác sĩ."
Ngữ khí rất nghiêm túc, đó là nếu bỏ qua ý cười hiện lên trong mắt cô.
Trình Sơ Yến lập tức giữ lấy cô, thân thể nghiêng về phía trước cắn một cái lên môi cô.
Sau đó hắn mới nói: "Anh nghĩ là, để anh hôn thử một lần có được không."
Vân Phiếm Phiếm sợ hắn gắng sức, liền phối hợp cúi đầu.
Cô ngoan ngoãn như thế, Trình Sơ Yến cũng không nỡ trêu cô nữa.
Ôm lấy cô, nửa thở dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494800/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.