Lần này Vân Phiếm Phiếm không còn quên ra bài tập về nhà nữa.
Cô phát hiện Trình Sơ Yến tiếp thu rất nhanh, tuy là trước kia lúc ở trường hắn đã từng học qua, nhưng xem thành tích lúc trước của hắn thì hình như cũng không được tốt cho lắm.
Lúc dạy hắn cô cũng không cảm thấy quá sức, cơ hồ là giảng một lần hắn sẽ hiểu.
Vân Phiếm Phiếm tự biết năng lực của mình, lúc giảng bài cô cũng không dùng phương pháp nào quá đặc biệt, đổi thành một gia sư khác có lẽ cũng có thể làm được tốt hơn thế nhiều.
Bởi vậy có thể thấy được, tất cả vẫn là nhờ công lao của Trình Sơ Yến.
Lại nhìn đáp án của hắn, hoàn toàn chính xác.
Cứ như vậy, rất nhanh Trình Sơ Yến có thể tự học được.
Vân Phiếm Phiếm vui vẻ nói: "Chờ học hết lý thuyết này thì tôi có thể công thành lui thân được rồi."
"Công thành lui thân?"
Vân Phiếm Phiếm gấp sách lại, nói với Trình Sơ Yến: "Kỳ thật cậu rất thông minh, hoàn toàn không cần người khác dạy."
Bất luận là ở trường hay ở nhà, Trình Sơ Yến tựa như chẳng có liên quan gì tới hai chữ "thông minh".
Trừ cô ra thì chẳng ai cảm thấy hắn thông minh cả.
Vốn chỉ là muốn biểu hiện tốt trước mặt cô một chút, không cần phải để cho cô phí sức, ai ngờ lại phản tác dụng như thế.
Nếu thành tích hắn thực sự tăng lên thì đúng là không cần mời gia sư nữa.
Nhưng hắn muốn cô.
Điểm này không thể nghi ngờ.
Khó có khi Trình Sơ Yến không lôi kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494787/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.