Sự thật chứng minh, Vân Phiếm Phiếm cực kỳ không có thiên phú chơi cờ.
Hơn nữa cô thế mà lại không thích cái thứ giải trí này chút nào.
Còn không bằng đi đọc sách.
Cô nghĩ thầm như vậy, nhưng lúc nhìn thấy Trình Sơ Yến ở phía đối diện thì ý nghĩ đó lại biến mất.
Trình Sơ Yến tựa như rất thích thứ này, lúc chơi cờ, mặt mày hắn đều giãn ra, có cảm giác hắn đang vô cùng vui vẻ.
Có đôi khi hắn sẽ mím môi cười khẽ, tựa như bây giờ.
Hắn ngẩng đầu nhìn cô, khóe môi cong lên, má lúm đồng tiền ở hai bên cũng như ẩn như hiện.
Vân Phiếm Phiếm nghĩ, nếu không thì cô vẫn là nên cố gắng học chơi cờ một chút.
Tiểu Bạch Thái cảm thấy ký chủ nhà nó cực kỳ không có tiền đồ.
Sao có thể cưỡng ép mình làm chuyện mình không thích chứ?
Trình Sơ Yến thấy Vân Phiếm Phiếm cầm quân cờ hơi do dự, một tay chống cằm, tay khác dừng ở trên bàn cờ, tùy ý chỉ một chỗ: "Ở đây."
Tư thế tản mạn, nhất cử nhất động đều giống như cảnh đẹp ý vui.
Tiểu Bạch Thái lập tức nghiêm túc nói: "Ký chủ địa nhân, ta biết cô nhất định có thể học được mà, cố lên!"
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy đây là đang công khai gian lận.
Mắt cô đảo quanh bàn cờ một vòng, phát hiện cô thật sự không biết hạ ở nơi nào.
Ừm, vẫn là gian lận tốt hơn.
Thời điểm người hầu bưng trà vào liền thấy cảnh hai người thập phần hòa thuận.
Thời gian cô làm ở Trình gia không dài cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494781/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.