Edit by Shmily
#Do not reup#
- -----------------------------
Vân Phiếm Phiếm nghe tới đó, tâm lại hơi căng lên.
Kiều Thời Việt chưa từng dùng ngữ khí buồn rầu như vậy để nói chuyện đâu.
Giống như thật sự có thứ gì đó làm hắn cực kì lo lắng.
Cô lập tức hỏi: "Chuyện gì thế?"
Kiều Thời Việt nghe thấy thanh âm của cô, hận không thể lập tức bay tới bên cạnh cô, sờ nắn gương mặt nhỏ kia tới biến dạng.
"Ừ, sợ có người muốn bắt cóc bạn gái anh."
Bên kia tức khắc trầm mặc."
Cho là cô đang thẹn thùng không muốn nói chuyện với mình.
Kiều Thời Việt rất có kiên nhẫn chờ.
Ai biết là cô lại trả lời một câu.
Thanh âm giống như là sữa bò trộn mật ong, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng thoải mái.
Làm hắn càng vui mừng hơn chính là cô hứa hẹn như chém đinh chặt sắt.
Cô nói: "Sẽ không đâu, sẽ không để ai bắt cóc."
Vân Phiếm Phiếm nói xong liền nghĩ thầm, cô sớm đã bị hắn bắt mất rồi còn gì.
Làm gì còn cơ hội để người khác bắt mất chứ.
Trong lòng Kiều Thời Việt vô cùng ấm áp, lại giống như thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Vậy là tốt rồi, lời nói lúc trước anh không nói đùa đâu, sáng mai anh sẽ qua."
Vân Phiếm Phiếm nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, sau đó liền nói cho hắn biết số nhà của mình.
Kiều Thời Việt cúp điện thoại, ngồi ở trên ghế tới phát ngốc.
Kiều Từ đẩy cửa chạy vào, liền nhìn thấy màn hình máy tính đang điên cuồng chửi mắng hắn, cùng với nụ cười dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494758/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.