Edit by Shmily
#Do not reup#
- ------------------------------
Trước kia Kiều Thời Việt còn tính là trấn định, hiện tại hắn bất quá chỉ là một người luôn mang trong mình nỗi lo sợ bất an, một thiếu niên bình thường đang tỏ tình với người mình thích mà thôi.
Vân Phiếm Phiếm tới gần hắn.
Duỗi tay giúp hắn vuốt phẳng nếp nhăn trên áo.
Thẳng tới khi quần áo hắn lại phẳng phiu như cũ.
Cô thậm chí còn đem hai cái nút áo trên cùng hắn vừa cởi ra cài lại.
Đôi con ngươi đen nhánh của Kiều Thời Việt phản chiếu ảnh ngược của cô, Vân Phiếm Phiếm cười nói: "Anh đã quên lời em nói rồi sao?"
Kiều Thời Việt nắm lấy tay cô, không nói.
Vân Phiếm Phiếm: "Em đã nói rồi, em giết người, anh nhặt đồ, em đương nhiên là thích anh nha."
Thân thể đột nhiên đổ về phía trước, là hắn nắm lấy tay cô kéo về phía hắn.
Kiều Thời Việt dùng sức ôm cô, gân xanh hiện lên mu bàn tay tái nhợt của hắn.
Vân Phiếm Phiếm ở trong ngực hắn không hề nhúc nhích.
Lúc Kiều Từ đi từ trên vòng xoay mặt trời xuống thì hai người đã tách ra, tuy là nhìn qua không có gì biến hóa, thế nhưng ánh mắt so với lúc trước nhiều thêm một tia tình ý vô hình.
Bọn họ từ công viên giải trí trở về tiểu khu.
Lần này Kiều Từ rốt cuộc cũng không lấy cớ bám Vân Phiếm Phiếm nữa.
Cô bé ngáp một cái, giả vờ nói với Kiều Thời Việt: "Anh, em lên trước đây, anh ga lăng nhất, mau đưa Quý tỷ tỷ về nhà đi."
Nói xong liền nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494754/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.