Sau đó Kiều Từ cũng an phận hơn.
Chờ Vân Phiếm Phiếm vẽ xong, liền đưa cho Kiều Từ nhìn.
Kiều Từ phá lệ hưng phấn, đây là lần đầu tiên cô nhóc ngồi an tĩnh như vậy để cho người khác vẽ.
Càng hưng phấn hơn chính là cô nhóc rất thích người vẽ.
Hơn nữa đối phương vẽ rất khá.
Kiều Từ khoe khoang duỗi tranh ra trước mặt Kiều Thời Việt, lắc lư hai cái, giả bộ hỏi: "Ca ca, vẽ có đẹp hay không?"
Câu hỏi này của cô nhóc xem như là đòn trí mạng, nếu Kiều Thời Việt nói nó khó coi thì sẽ đắc tội với Vân Phiếm Phiếm rồi, còn nếu nói đẹp thì chẳng phải là đang khen cô nhóc hay sao.
Kiều Thời Việt liếc cô nhóc một cái, nói: "Đẹp."
Kiều Từ cảm thấy bản thân đã thắng trở về được một ván, cực kỳ vui vẻ.
Kết quả lại nghe Kiều Thời Việt nói: "Tranh đẹp, người vẽ tranh cũng đẹp."
Ngụ ý chính là có mỗi người mẫu không đẹp.
Vân Phiếm Phiếm nhìn thời gian, thấy cũng không còn sớm nữa.
Liền nói với Kiều Thời Việt: "Em phải về rồi."
Kiều Thời Việt tự nhiên nói tiếp: "Anh đưa em xuống."
Kiều Từ muốn đi theo làm bóng đèn, nhưng vừa định nói thì Kiều Thời Việt lại cắt ngang: "Kiều Từ, anh nhớ em còn muốn ở lại làm bài tập, lát nữa ca ca sẽ mua đồ ăn lên cho, em mau đi làm bài tập đi."
Kiều Từ: "..."
Cô nói muốn làm khi nào thế?
Vân Phiếm Phiếm chớp chớp mắt, nói: "Kiều Kiều học nhất định rất giỏi, lần sau chị sẽ mang đồ ăn ngon tới cho em nhé."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494746/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.