Đỗ xe máy ở gần đó, cô nhanh chóng chạy lên trên tầng, liền thấy đồng đội của mình còn đang lục soát đồ vật. Trên lưng đối phương có một khẩu súng ngắn, còn có thêm một cái túi đồ cấp hai đeo ở trên lưng, trong tay cầm UMP9, so với cô cũng không khá hơn là bai. Ít nhất thì cô còn có một cái xe máy. Cô an tĩnh đứng đó chờ đồng đội lục soát xong, sau đó thử dò hỏi: "Muốn đi cùng nhau không? Tôi có xe." Đồng đội không để ý tới cô, lãnh khốc vô tình xoay người rời khỏi phòng. Vân Phiếm Phiếm còn tưởng là đối phương muốn đi cùng đi với cô, sau đó mới phát hiện hắn đi vào căn phòng ở bên cạnh. Cô đi theo nhìn, nhân tiện nhặt hai cái lựu đạn. Sau đó lại thấy hắn không có dấu hiệu rời đi, cho nên cô cũng đang cân nhắc xem có nên rời đi trước hay không. Mưa bình luận bắt đầu hiện lên, tất cả đều khuyên cô nên lái xe rời đi. Vân Phiếm Phiếm nhìn đồng đội một cái, đi tới bên cạnh hắn, đem hai viên lựu đạn ban nãy nhặt được đưa cho hắn. "A... tôi cũng chỉ có cái này, tôi cũng rất nghèo. Cái này cho anh đi." Nói xong, cũng không đợi đối phương cầm lấy, cô đã ra khỏi phòng ở. Sau đó cô liền tới nơi gần đó nhặt trang bị, rốt cuộc cũng đem trang bị cấp một của mình nâng lên thành cấp hai. Chờ tới khi bắt đầu đi ăn gà, cô mới mở bản đồ lên xem, lần này vòng ăn là ở bên thành M. Cẩn thận nghĩ lại, nơi đồng đội cô nhảy xuống cũng không tệ lắm, cách cái vòng đó rất gần. Cô nhìn nhìn bản đồ, lại phát hiện đồng đội vẫn còn đang ở gần nông trường. Chẳng lẽ là treo máy? Sao không nhúc nhích gì thế? Dù sao thì cô đến thành M cũng phải đi qua nông trường, bằng không trở về xem hắn một chút. Sau đó lại phi xe máy chạy trở về, còn chưa xuống xe đã nghe thấy tiếng súng. Sau đó, Vân Phiếm Phiếm liền nhìn thấy thanh máu của mình giảm xuống. Gần đây có người! Cô nhanh chóng bỏ xe chạy trốn sang bên cạnh. Nhưng bên cạnh không có thứ gì có thể che chắn, cô đành phải chạy về phía phòng bên kia. Vừa chạy vừa nhìn, rốt cuộc thì cũng thấy được có người lộ đầu. Cô xoay người, nghiêng đầu, phỏng chừng người kia cũng không nghĩ tới dưới loại tình huống này, cô không những không sợ chết mà còn muốn phản kháng, cho nên liền bị cô đánh úp. Vân Phiếm Phiếm đánh xong, lập tức lại bị người khác đánh lại. Người đó còn có đồng đội. Sau khi bị đánh, Vân Phiếm Phiếm liền trốn về phía góc tường. Không cần xem bản đồ cô cũng biết, đồng đội của cô đang ở trên tầng hai. Nhưng hắn lại không hề nhúc nhích, bên trên cũng không hiển thị là thanh máu của hắn giảm. Vân Phiếm Phiếm cảm thấy mình còn có thể cứu vớt, thử hỏi: "Chào anh, còn ở đó không? Có thể giúp tôi một chút được không?" Không có ai nói chuyện, mọi người ở phía bình luận đều nói hắn có thể đã treo máy rồi. Vân Phiếm Phiếm có chút tuyệt vọng, cái người vừa đánh cô hẳn là đang đi dìu dắt đồng đội của hắn đi. Cô lại nói: "Kỳ thật tôi là một streamer, rất lợi hại." Lần này, cô rốt cuộc cũng nghe được âm thanh truyền tới. Tiếp đó, chính là thanh âm trầm thấp giàu từ tính của nam sinh. Hắn nói: "Tên là gì?" Vân Phiếm Phiếm cảm thấy mình sắp được cứu rồi, hai chữ "Xoài nhỏ" suýt chút nữa đã buột ra khỏi miệng. Giây tiếp theo, cô mới phản ứng lại. Không được, không thể nói. Ừm, thuận miệng nói bừa một cái tên đi, bằng không thì quá mất mặt rồi. "Chanh dây." "Ồ." Đối phương không mặn không nhạt đáp một tiếng, sau đó vào lúc Vân Phiếm Phiếm đang phấp phỏm thì lại nghe hắn nói: "Trùng hợp quá, tôi là fans của cô." Hả? Không phải chứ? Thật sự có một streamer tên Chanh dây? Hơn nữa còn trùng hợp đến nỗi, đồng đội cô lại là fans của 'cô ấy'? Không riêng gì cô sợ tới ngây người, đám người ở trên bình luận cũng sợ tới ngây người. Thậm chí còn có người bắt đầu đi tra xem "Chanh dây" là thần thánh phương nào. Mắt thấy chính mình sắp bị ép cho xẹp lép, cô nhanh chóng nói: "Vậy anh cứu tôi đi?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]