Vân Phiếm Phiếm cảm thấy loại cảm giác này cực kì khủng bố.
Không cảm giác được đau đớn, thế nhưng có thể cảm giác được da mình đang dần nứt ra, bên tai của ẩn ẩn truyền tới thanh âm xé rách.
Lê Hi nói xong một câu cuối cùng, thanh âm mang theo ẩn nhẫn cùng không nỡ.
Hắn khàn khàn nói: "Em đi trước đi, một lát nữa anh sẽ ra."
Vân Phiếm Phiếm trả lời: "Được."
Sau khi trả lời xong, cô liền dùng thêm lực.
Một lần này, rốt cuộc cũng nghe được tiếng sắt đứt đoạn.
Nó bị bắn ra một phía, phát ra thanh âm thanh thúy.
Cùng lúc đó, tay phải của Vân Phiếm Phiếm cũng rớt ra.
Cánh tay rơi trên mặt đất, cô nhanh chóng nhặt lên, nhấc chân đá đá về phía cửa nhỏ.
Lê Hi đã đứng dậy, bỗng nhiên thấy tường bên kia bắt đầu nứt ra, lúc sau, cửa cùng tường cứ thế mà đổ rầm một cái,
Bên trong là một cái động đen nhánh, cũng đủ để cho một người đi qua.
Vân Phiếm Phiếm ôm tay mình, xoay người bò ra bên ngoài, thanh âm hơi cao nói với Lê Hi: "Anh hai, mau ra đi."
Lần này không có vật cản, thanh âm lập tức trở nên rõ ràng.
Lê Hi nhìn thoáng qua bên trong, liền nhìn thấy bóng dáng nhỏ gầy của cô.
Không thể suy nghĩ quá nhiều, hắn liền ra hiệu cho đám người kia.
Những người đó đều đã làm tốt công tác chuẩn bị chết, lúc này bỗng nhiên có đường sống, cả đám liền giống như tiêm máu gà.
Vân Phiếm Phiếm biết Lê HI nhất định sẽ là người cuối cùng đi ra, vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494721/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.